CHƯƠNG 519
“Đừng làm loạn nữa, anh nói rồi anh không có uống!”
Ánh mắt Mâu Nghiên tối sầm lại, tiện tay ném cái gối sang một bên.
“Không uống mà anh vẫn lên giường với người phụ nữ khác.”
Lên giường với người phụ nữ khác?
Cô đang nói gì vậy, anh rõ ràng là phát bệnh rồi ngất đi.
Trong nháy mắt, Mâu Nghiên nhìn thấy quần áo của phụ nữ nằm rải rác bên cạnh giường. Quần áo này? Hình như là của Kỷ Mộng Hiền, anh lập tức hiểu ra.
Anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt đầy giận dữ của người phụ nữ, lời giải thích đến đầu môi lại kìm nén trở lại.
Đây không phải là điều anh vẫn luôn mong muốn sao? Cứ để cô hiểu lầm anh, như vậy cô sẽ đau lòng và hoàn toàn thất vọng về anh, như vậy cô mới có thể tiếp tục cuộc sống của mình sau khi anh ra đi.
“Em không quản được!”
Giọng nói của Mâu Nghiên lạnh lùng, cứng rắn và tuyệt tình, sống mũi Thương Mẫn chua xót không kém.
Rõ ràng cô biết anh vì nguyên nhân khác mới cố ý lạnh nhạt với cô và đẩy cô ra xa, nhưng khi nghe những lời tuyệt tình này thốt ra từ miệng anh, tim cô vẫn đau như bị dao cứa.
“Được, vậy tôi mặc kệ anh, anh thích làm gì thì làm. Nhưng anh phải cho đứa con trong bụng tôi một gia đình hoàn chỉnh. Đây là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Cô không biết rốt cuộc Mâu Nghiên đã gặp phải chuyện gì mà nhất định phải đẩy cô ra, nhưng lúc này cô chỉ muốn cùng đứa con ở bên cạnh anh. Chuyện có thể khiến Mâu Nghiên khác thường như vậy, nhất định rất khó khăn! Cô không muốn để anh đối mặt với nó một mình.
Cô có ý gì đây, lại bình tĩnh trước chuyện Kỷ Mộng Hiền ngủ với anh như vậy! Mới có mấy ngày ngắn ngủi, chẳng lẽ cô đã cảm thấy Mâu Khải tốt hơn anh sao?
Cô ở trong biệt thự của anh nói đi là đi, đến ở trong dinh thự lưng chừng núi của Mâu Khải mới mấy ngày đã lưu luyến.
Giọng điệu của Mâu Nghiên trở nên chua chát và sắc mặt càng thêm ảm đạm: “Ai biết đứa trẻ có phải là của tôi hay không. Em đừng quên, chúng ta luôn có các biện pháp an toàn.”
Mâu Nghiên đè nén mọi cảm xúc trong lòng, ngoài mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, trong con ngươi sâu thẳm cũng không chút dao động.
“Đồ khốn nạn!”
Mâu Nghiên lại nói đứa trẻ không phải của mình!
Thương Mẫn không thể bình tĩnh thêm được nữa, cô nhặt chiếc gối và xông tới đập vào mặt Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên đón lấy cái gối, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Thương Mẫn tức giận cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Mâu Nghiên, anh có ý gì?”
Nhìn thấy cô run lên vì tức giận, trong lòng Mâu Nghiên đau quằn quại. Nhưng chuyện cho tới giờ này, anh không thể không tuyệt tình với cô: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không quan tâm đứa con của em là của ai. Bây giờ em đi phá đứa bé này đi, tôi sẽ miễn cưỡng để em dọn về.”
“Khốn nạn, ai thiết tha dọn về! Cho dù tôi có lang thang đầu đường xó chợ cũng không cần anh thu nhận.”
Thương Mẫn tức giận quay người đi ra ngoài. Người đàn ông này quả thực bất chấp lý lẽ, nếu đã không thể khơi thông thì bình tĩnh trước! Tức giận làm hại đến đứa trẻ thì không đáng.
“Đứng lại, ai cho phép em đi!” Mâu Nghiên xoay người xuống giường, nắm lấy cổ tay Thương Mẫn: “Đi phá đứa bé, dọn ra khỏi dinh thự lưng chừng núi, chuyện lần này coi như xong.”
Nghe giọng điệu bố thí của Mâu Nghiên, Thương Mẫn gần như tức phát ói!