ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi có thể ra ngoài được hay không thì cũng không quan trọng.” Thương Mẫn bình tĩnh nhìn Mâu Chí Tình: “Một cái mạng nhỏ của tôi để đổi mạng của tất cả những người ở đây, cũng không phải là không ra cái gì.”
“Thương Mẫn.” Mâu Khải nhìn thoáng qua xung quanh: “Chẳng lẽ cô…”
“Tôi có thể hạ độc lần một thì đương nhiên là cũng có thể hạ độc lần hai.” Thương Mẫn cười vô cùng gian xảo: “Hậu quả xấu nhất thì cũng chỉ là mọi người chết cùng nhau.”
“Ông chủ.” Châu Phúc bước tới, ông ta nhìn lướt qua con rùa nhỏ đã ngửa bụng lên trời trong bể nước, sau lưng phát lạnh: “Là do tôi đã sơ sót, để tôi dẫn cô ta đi.”
“Chờ đã.” Trong đôi mắt của Mâu Chí Tình chứa đầy sự lạnh lẽo, ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên mặt bàn, cười lạnh.

Không thể không nói, đúng là tâm tư của Thương Mẫn rất kín đáo, cô có thể đoán được Châu Phúc sẽ lục soát người cô, cho nên cô tạm thời làm ra một chiếc nhẫn, hơn nữa còn có thể lừa gạt mắt nhìn của Châu Phúc, ngay cả chính ông ta cũng không phát hiện ra cô hạ độc từ lúc nào.

Cô gái đứng trước mặt chỉ mới có hai mươi hai tuổi mà lại có thể gây sóng gió cho Đạt Phan, còn bắt được trái tim của Mâu Nghiên, thậm chí còn có thể làm cho Mâu Khải là một người chỉ biết tới mình lại đích thân đến đây cầu tình cho cô.


Năng lực, đúng là có năng lực.

“Ngày hôm nay tôi sẽ không tính toán với cô.” Mâu Chí Tình đột nhiên lại thay đổi ý định.

“Mâu Khải, con ra ngoài chờ trước đi, ba có mấy lời muốn dặn dò cô ta vài câu, nói xong rồi thì đương nhiên sẽ cho con dẫn người đi.”
Mâu Khải lo lắng, nhưng mà Thương Mẫn lại liếc mắt ra hiệu cho anh ta.

“Được rồi.” Mâu Khải đồng ý, Châu Phúc đẩy xe lăn của anh ta, dẫn theo mọi người đi ra ngoài.

Mâu Chí Tình đứng dậy, ông ta chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Thương Mẫn, dò xét cô từ trên xuống dưới.

“Lòng can đảm của cô cũng không tệ, làm việc tuyệt tình, nhưng mà cũng không mất đi phân nhượng, nếu như không phải không có một gia thế tốt, đúng là cô thích hợp làm vợ của Mâu Nghiên hơn là Mạc Hậu.” Hiếm khi Mâu Chí Tình mới khen một người: “Tôi biết đứa con trai đó của tôi là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu như một nửa khác của nó lại là một người phụ nữ vô dụng chỉ biết nhi nữ tình trường, chắc chắn sẽ không có trợ giúp cho tiền đồ của nó.”
“Mà cô thì lại khác, tôi có thể nhìn ra được dã tâm của cô rất lớn.”
Thương Mẫn không khỏi cảm thấy buồn cười.



của nó, hai người có thể ở cùng một chỗ như bình thường, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển Đạt Phan.”
Thương Mẫn cau mày.

Ông cụ này nghĩ như thế nào vậy? Cô không thể làm mợ chủ nhà họ Mâu, nhưng lại có thể làm người phụ nữ của Mâu Nghiên?
“Ý của ngài là…” Thương Mẫn giả vờ như là mình không hiểu.

“Mợ chủ nhà họ Mâu cũng chỉ có thể là Mạc Hậu, mà cô thì có thể tiếp tục ở lại bên cạnh thằng bé.” Mâu Chí Tình nói rất rõ ràng.

“ngài muốn tôi với Mạc Hậu có chung một chồng?” Thương Mẫn mở to hai mắt.

Cô không nghe lầm đó chứ, triều đại thanh cũng đã qua rồi, người làm ba như ông ta đây còn muốn để con của mình có tam thê tứ thiếp.


“Đàn ông mà, ở bên ngoài có mấy người phụ nữ cũng không phải là chuyện gì lạ, Mạc Hậu cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, con bé hiểu rất rõ những đạo lý này.” Mâu Chí Tình tự tin nâng mắt lên.

“Đây đúng là một biện pháp rất tốt.” Thương Mẫn gần như là vỗ tay tán thưởng cho ông ta: “Đã có thể chiếm được trái tim của Mâu Nghiên, còn có thể để tôi làm việc cho Đạt Phan và nhà họ Mâu mà không cần uổng phí một chút công sức nào, nhà họ Mâu lại không mất mặt mũi, có thể thành công kết thành thông gia với nhà họ Mạc, một công ba việc.”
“Chỉ là…” Thương Mẫn muốn nói rồi lại thôi.

“Chỉ là cái gì?” Mâu Chí Tình hỏi cô.

“Chỉ là ông xác định thân thể của Mâu Nghiên có thể chịu được hả? Một người đàn ông hầu hạ hai người phụ nữ, ông là người làm ba, chẳng lẽ là ông không suy nghĩ đến thận của anh ấy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc