ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 541

Mâu Nghiên ôm Thương Mẫn đang nấp trong góc tường trở về vị trí cũ, còn chu đáo đắp kín chăn mền cho cô, giọng điệu dịu dàng hơn lúc trước không ít: “Chiều nay anh để Trữ Trình đến đón em đi chuyển nhượng tài sản.”

“Không có thèm mấy đồng tiền thối của anh, tôi không nhận tài sản của anh.”

Thương Mẫn tức giận, cái người đàn ông khốn nạn Mâu Nghiên này càng ngày càng quá đáng, anh lại dám cưỡng ép nắm lấy tay của cô để cô ký tên.

Chữ ký trên đơn thỏa thuận ly hôn lấy giả làm thật, Thương Mẫn biết là cái tên này đã có mưu đồ từ sớm. Anh biết là cô không dễ dàng thỏa thuận ly hôn, cho nên mới nghĩ đến cái cách đơn giản nhất và thô bạo nhất.

“Mẫn, em đừng có gây chuyện nữa, em có số tiền đó, sau này em đã có thể sống tốt ở thành phố Nam, cho dù không có anh, em cũng có thể sống rất sung sướng.”

Mâu Nghiên cẩn thận vươn tay ra muốn sờ tóc của Thương Mẫn, tay của anh vừa mới chạm vào tóc cô, liền bị Thương Mẫn đẩy ra.

Trong mắt của cô tràn đầy ghét bỏ và lửa giận: “Đừng có đụng vào tôi, anh đã đạt được mục đích của mình rồi, anh có thể cho tôi chết một cách rõ ràng không, rốt cuộc là tại sao lại muốn ly hôn?”

“Đừng có nói lung tung, cái gì mà chết với không chết chứ. Không phải là trước kia em vẫn muốn ly hôn à, bây giờ em đã tự do rồi, nếu như sau này em muốn nuôi trai trẻ, có thể để Lê Chuẩn và Trữ Trình tìm giúp cho em, đừng có đến câu lạc bộ của Tần Kha, người dưới tay của cậu ta khá là nguy hiểm.”

Nuôi trai trẻ cái gì chứ?

Mâu Nghiên lại có thể nói mấy lời nói sổ sàng như thế một cách bình tĩnh, thậm chí còn chu đáo đề cử con đường tìm mấy người đàn ông đáng tin cậy giúp cho cô, cái này được coi như là tiền nhiệm tốt nhất đó hả?

Thương Mẫn bị thái độ khác thường của Mâu Nghiên làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà hình như Mâu Nghiên không cảm thấy lời nói lúc nãy của anh có cái gì là không đúng, anh tiếp tục nói.

“Còn nữa, Bạch Chấp rất trung thành với em, là người có thể đáng tin, nhưng mà bên cạnh em vẫn cần có một bảo mẫu chăm sóc cho em, anh đã để Trữ Trình tìm xong rồi, ngày mai sẽ đến đây làm việc.”

“Biết em thích thiết kế, anh đã sắp xếp vị trí giám đốc bộ phận thiết kế ở Đạt Phan cho em rồi, cổ phần Đạt Phan trong tay anh cũng sẽ được chuyển nhượng cho em, sau này đến công ty không có ai dám khi dễ em nữa.”

Mâu Nghiên vừa nói vừa tham lam nhìn gương mặt của Thương Mẫn, mắt không nỡ chớp, có lẽ đây là lần gặp nhau cuối cùng của bọn họ, anh không muốn lãng phí một giây.

Cả quá trình, Thương Mẫn đều lạnh nhạt nhìn anh, ngay cả cơ hội xen vào cũng không có.

Nhưng mà người đàn ông này lại có bộ dạng như đang bàn giao di chúc, có chuyện gì vậy chứ?

Chẳng lẽ anh thật sự bị bệnh nan y?

Không đến mức đó đâu nhỉ, dựa vào tài lực của Mâu Nghiên cùng với địa vị nhà họ Mâu ở thành phố Nam, cho dù anh thật sự mắc phải căn bệnh nan y nào đó, thay tim gì đó đối với Mâu Nghiên mà nói, chắc là không phải chuyện gì khó.

Cần gì phải có bộ dáng nằm ngửa chờ chết như vậy chứ?

“Nói nhảm như vậy làm cái gì, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại muốn ly hôn?” Thương Mẫn vẫn kiên trì, không ngừng chất vấn vấn đề này.

Trong mắt của Mâu Nghiên tràn đầy sự cưng chiều, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn vỗ vào trán của Thương Mẫn: “Em sẽ biết rất nhanh thôi, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, anh đi trước đây.”

Thương Mẫn tựa vào đầu giường, bình tĩnh đưa mắt nhìn Mâu Nghiên đi ra ngoài.

Trong nháy mắt mở cửa ra, Mâu Nghiên cứng ngắc cả người, không thể tin được mà nhìn Bạch Chấp đang đứng ở ngoài cửa. Anh nhíu mày, trong giọng nói trầm thấp còn xen lẫn lửa giận.

Bình luận

Truyện đang đọc