ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 335

Mâu Nghiên chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt cảm thấy đầu óc Trữ Trình có bệnh: “Cậu suy nghĩ cái gì? Tôi hỏi cậu biểu hiện của cô ta ở công ty thế nào!”

“Ồ.” Trữ Trình lúng túng sờ mũi: “Cái đó, Avrile này ở công ty cũng không có chỗ nào đặc biệt khác người, chỉ là đoạn thời gian trước, tạo ra cái chuyện xấu giữa cô ấy với Thái Lặc, nhưng mà bây giờ Thái Lặc vì cố ý gây thương tích đã bị cách chức, sa thải ra khỏi Đạt Phan rồi…”

“Đã như vậy, sau khi về nước, Avrile này, cũng không cần tiếp tục đứng ở Đạt Phan nữa.”

Vẻ mặt Mâu Nghiên bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.

“Được.” Trữ Trình không hỏi nữa, chuyện Mâu Nghiên muốn làm, anh ta đương nhiên sẽ không hỏi lý do, hơn nữa, chuyện này cũng không cần hỏi, đã rất rõ ràng, nhất định là cô Thương vì chuyện gì của Avrile mà giận lây sang Nhị Gia nhà anh ta rồi.

“Còn có.” Mâu Nghiên nói tiếp một câu, thái độ của Trữ Trình lập tức nghiêm túc, rửa tai lắng nghe.

“Sau này cậu ít học theo Đồng Tiên đi.” Mâu Nghiên ghét bỏ liếc Trữ Trình: “Sức tưởng tượng phong phú không phải là thứ gì tốt.”

“Vâng.” Trữ Trình nghiêm túc thật thà gật đầu.

Thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì rạng? Trữ Trình nghĩ mãi không ra, tố chất thần kinh của Đồng Tiên đã lây bệnh đến trên người anh ta sao?

Trận đấu đã chính thức mở màn.

Trận đấu thứ tám, trên sàn đấu chỉ còn lại mười lăm nhà thiết kế, mà trong trận đấu này, sẽ loại bỏ bảy người trong 15 nhà thiết kế này, cuối cùng chỉ còn lại tám người, lên cấp đến thi đấu tinh anh.

Mười sàn thi đấu, từ một đội ngũ năm trăm người, đến cuối cùng chỉ còn lại 80 người, 80 người này, là cao thủ tụ tập ở tất cả các công ty trên toàn thế giới, tinh anh thi đấu chém giết, có thể càng tàn khốc càng đen tối hơn thi đấu lên cấp.

Tỉ lệ lên cấp 50%, nói khó không khó, nói dễ, kỳ thật cũng không dễ.

Thứ tự ra Sân lần này là dựa theo bảng tranh tài. Thương Mẫn lần trước đứng cuối, cho nên lúc này, chính là người cuối cùng vào cuộc thi.

Chu Lị Lị căng thẳng không chịu được, cô ta ngồi trong phòng hóa trang, chắp tay lên ngực, miệng lẩm bẩm.

“Bồ tát phù hộ, phù hộ lúc này nhất định phải lên cấp nha. Quan Âm đại sĩ, phật tổ Như Lai, Vương Mẫu nương nương, Ngọc Hoàng đại đế…”

“Ở đây là Ý.” Thương Mẫn thật sự cạn lời: “Không thuộc phạm vi cai quản của bọn họ, cô đổi thần khác mà lạy đi.”

So với sự căng thẳng của Chu Lị Lị, Thương Mẫn thoải mái hơn nhiều lắm, cô lấy một viên kẹo từ trong túi ra, ngậm vào trong miệng, không chút để chuyện tranh tài trong lòng.

“A?” Chu Lị Lị nghe lời Thương Mẫn nói xong, hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra, tra tìm một lúc.

“Con cầu chúa Jesus, thánh mẫu Maria, phù hộ lúc này nhất định phải lên cấp…” Chu Lị Lị quả thật đổi sang thần khác.

Thương Mẫn liếc mắt nhìn, cô tựa vào bàn trang điểm, lại lấy ra một viên kẹo, vươn tay, đưa đến trước mặt Chu Lị Lị.

Chu Lị Lị được sủng mà kinh: “Cho tôi sao?”

Dù sao, những ngày này, Thương Mẫn mặc dù tuyển cô ta làm trợ lý, nhưng mà vẫn không nhiệt tình với cô ta.

Thương Mẫn không trả lời, Chu Lị Lị cẩn thận cầm lấy kẹo trong tay cô, nắm trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn.” Cô ta vụng trộm liếc nhìn Thương Mẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc