ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



“Em còn nói cậu ta già, có phải cũng là chê tuổi anh lớn không?” Mâu Nghiên hắng hắng cổ họng.

“Sao vậy được!” Thương Mẫn lẽ thẳng khí hùng mà nói: “Từ nhỏ mẹ của Tô Huệ Phi đã dạy cậu ấy, người đàn ông lớn tuổi sẽ biết yêu thương, sự nghiệp thành công, trưởng thành chín chắn, đặc biệt là như anh, đó chính là người mà có soi đèn lồng cũng không tìm được nữa đó, có thể được nhị gia như anh thích, thì đó chính là phúc khí của em, sao em có thể chê anh chứ?”
Mâu Nghiên nhướng mày, cô chỉ nói không chê anh, nhưng vẫn là cảm thấy tuổi anh lớn.

“Vậy em nói xem chuyện em tìm bạn gái cho cậu ta là sao?” Thương Mẫn bị cô thuyết phục hết lần này đến lần khác, tuy trong lòng vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng đã không còn tức giận như vậy nữa.

Thương Mẫn buông tay ra, nghiêm túc mà nhìn anh: “Chuyện này là nghiêm túc đó.

Em biết bình thường anh rất bận, tâm tư của anh không đặt lên phương diện này, nhưng sự trung thành của Trữ Trình đối với anh, em đều nhìn thấy hết, anh 28 tuổi, đã có em, nhưng Trữ Trình đã 32 tuổi rồi, anh ta cứ xoay bên cạnh anh, gọi là tới, chuyện mà anh chỉ cần nhúc nhích môi lên tiếng là đã xong, còn anh ta phải tốn rất nhiều thời gian công sức mới hoàn thành được, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có nữa.”

“Tuy theo bên cạnh anh, có tiền, có quyền, có nhà lớn có xe sang, nhưng mà khi mệt mỏi về nhà, ngay cả một người để nói chuyện mà cũng chẳng có nữa, như vậy cô độc biết bao.”
Lời của Thương Mẫn khiến Mâu Nghiên trầm tư.

Trữ Trình từ nhỏ đã theo bên cạnh, trường học mà ông ngoại bà ngoại anh sáng lập đã bồi dưỡng ra một lứa trẻ con ưu tú xuất sắc, Trữ Trình hạp với tính khí của anh nhất, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, mỗi một ánh mắt, một động tác của anh, Trữ Trình đều có thể hiểu ý, đây chính là sự hiểu ngầm mà phải tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết mới có thể đạt được chứ?
“Em có ứng cử viên sao?” Mâu Nghiên hỏi cô.

Thương Mẫn mỉm cười giảo hoạt.

“Tô Huệ Phi.” Cô chớp chớp mắt.

Mâu Nghiên nhíu mày: “Không hợp.”
Anh từ chối rất kiên quyết triệt để, cá tính của Tô Huệ Phi y hệt Thương Mẫn, nhưng đầu óc lại không nhạy bằng Thương Mẫn, Trữ Trình mà Đạt Phan anh đã tận tâm đào tạo ra, cứ luôn phải thu dọn bãi tro tàn cho Thương Mẫn còn chưa đủ, đến lúc đó còn phải đi dọn bãi chiến trường cho Tô Huệ Phi nữa ư.

Điều này quá khó cho Trữ Trình rồi.

Câu trả lời của Mâu Nghiên không có khiến Thương Mẫn bất ngờ, ánh mắt cô đắc ý, lại chầm chậm nói ra một cái tên.

“Đồng Tiên.”

Mâu Nghiên lập tức hiểu ý của Thương Mẫn.

So với Tô Huệ Phi mà anh kiên quyết không thể chấp nhận kia, thì Đồng Tiên, bất luận là tuổi tác, thân phận, địa vị, năng và thế lực gia tộc, thì đều cực kỳ tương xứng với Trữ Trình.

“Cũng tạm.”
Đồng Tiên cũng là một ứng cử viên không tồi, dù sao, nếu như cô ta và Trữ Trình ở bên nhau, thì lại có thêm một người dọn bãi chiến trường cho Thương Mẫn rồi.

“Nếu anh cũng cảm thấy ổn, thì quyết định như vậy nha?” Ánh mắt Thương Mẫn sáng lên: “Cho nên, để biểu dương em quan tâm đến cấp dưới của anh như vậy, anh thanh toán tiền cho mớ đồ ăn ngoài mà em mới đặt khi nãy đi.”
Thương Mẫn xoè bàn tay ra với anh.

“Chuyện của cậu ta anh tự có sắp xếp.” Mâu Nghiên túm lấy tay cô: “Còn về đồ ăn ngoài…phải để anh thực hiện lời hứa xong rồi nói.”
“Lời hứa gì?” Thương Mẫn ngơ ngác.


“Anh đã nói rồi, tối nay xử em sau.”
“Không được, lát nữa là người đưa đồ ăn tới rồi….” Mâu Nghiên chuẩn xác mà chặn lấy môi của cô, khiến cô nuốt hết những thanh âm vào trong miệng…
—-
“Cái gì?” Trữ Trình đứng ở cửa văn phòng Tổng giám đốc, trên mặt cực hiếm khi xuất hiện biểu cảm chấn kinh: “Nhị gia, anh đang đùa sao?”
Mâu Nghiên ngồi trên ghế, dựa lên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ngón tay thì ấn vào một bản văn kiện, đẩy về hướng Trữ Trình.

Trữ Trình có chút chần chừ mà nhận lấy bản văn kiện đó.

Lật ra, bên trong có hai giấy phê chuẩn nghỉ phép, kỳ hạn một tháng, rồi lại lật ra sau, là một bản hiệp nghị ban tặng nhà cửa và mấy chiếc xe..


Bình luận

Truyện đang đọc