ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 548

“Cẩn thận, nhìn đường.”

Cũng may Bạch Chấp ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, giọng nói ngày thường luôn luôn bình tĩnh của Bạch Chấp mang theo vài phần tức giận và lo lắng một cách hiếm thấy.

Thương Mẫn nhìn hơn mười bậc thang dưới chân mình, không khỏi sợ hãi trong lòng, vừa rồi thật sự quá bất cẩn, nếu như ngã từ đây xuống, hậu quả đó cô thật sự không dám nghĩ đến.

Cô sợ hãi vỗ vỗ ngực, vịn lan can cầu thang đứng lại hai phút, đến khi nhịp tim trở lại bình thường mới đi xuống dưới.

Bạch Chấp không yên tâm, rất kiên trì muốn đỡ cô.

Đi đến bậc thang cuối cùng, Thương Mẫn mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên thở phào nhẹ nhỡm, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một bóng lưng vụt qua chỗ góc rẽ trên lầu, bộ quần áo và kiểu tóc kia nhìn rất quen mắt.

Phản ứng đầu tiên của Thương Mẫn chính là những người bên cạnh Mâu Nghiên, tên kia có thể lương tâm trỗi dậy biết quan tâm đến đứa bé, nhưng cô đã loại bỏ từng người bên cạnh Mâu Nghiên, đều không trùng khớp.

Cuối cùng, cô đem tất cả những người mình đã tiếp xúc qua suy nghĩ một lượt, mới bất giác phát hiện bóng lưng kia rất giống với Tiêu Song bên cạnh Cậu Khải.

Nếu không phải vừa rồi khi cô xuống cầu thang bị doạ sợ, có lẽ cô sẽ không xoắn xuýt, chắc chắn bóng lưng kia chính là Tiêu Song, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chắc chắn như vậy.

Ngồi lên tay lái phụ, sau khi thắt chặt dây an toàn, Thương Mẫn ra hiệu cho Bạch Chấp đừng lái xe.

“Vừa rồi lúc ra cửa, hình như tôi nhìn thấy Tiêu Song bên cạnh Cậu Khải.”

“Tại sao anh ta lại ở đây?”

Trong lòng Bạch Chấp dấy lên một tia nghi hoặc, sau đó là đề phòng và lạnh lùng nói: “Cô chờ ở trong xe, tôi quay lại nhìn xem!”

Anh ta nói xong thì đi thẳng xuống xe, không cho Thương Mẫn có cơ hội phản bác chút nào.

Nửa giờ sau, Bạch Chấp trầm mặt trở lại xe.

Hơi thở của anh ta có chút gấp gáp, trên cổ lấm tấm một tầng mồ hôi. Thương Mẫn đưa một tờ khăn giấy cho anh ta: “Có phải không tìm được đúng không?”

Bạch Chấp buồn buồn “Ừ” một tiếng, hai tay nắm chặt vô lăng, luôn cảm thấy ở đâu đó có vấn đề, nhưng anh ta làm thế nào cũng không tìm ra được sơ hở của đối phương, cảm giác bị người khác trêu đùa bỡn cợt thế này khiến anh ta rất khó chịu.

“Cậu không sao chứ, thư giãn một tí, cùng lắm thì tôi đổi bệnh viện khám sản, trốn tránh bọn họ một chút là được!”

Mấy chục năm ân ân oán oán của nhà họ Mâu cô không có hứng thú tham gia, bây giờ cô đã mất đi Mâu Nghiên, cũng không có khả năng đấu trí đấu dũng cùng Mâu Khải, chỉ có thể cố gắng hết sức tránh mũi nhọn của bọn họ, bình an sinh đứa nhỏ ra mới là chuyện quan trọng nhất.

Trước kia cô làm gì cũng đều không cố kỵ, từ trước đến nay tính nết đều có thù tất báo, có rượu thì uống.

Nhưng giờ đây, khi trong bụng đã có thêm giọt máu của cô và Mâu Nghiên, cô cần cân nhắc mọi chuyện rất nhiều, cô cũng không còn là cô gái nhỏ một thân một mình, không sợ trời không sợ đất nữa.

Rất nhanh Bạch Chấp liền bình tĩnh lại, anh ta khởi động xe: “Về thôi, đến giờ nấu cơm rồi!”

Từ sau khi Thương Mẫn mang thai, mỗi bữa cơm đều ăn đúng giờ, người vệ sĩ Bạch Chấp kiêm luôn chức bảo mẫu này phải gọi là rất tròn bổn phận.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng sạch sẽ của Bạch Chấp, đột nhiên Thương Mẫn nghĩ, Bạch Chấp móc tim phổi đối tốt với cô như vậy rốt cuộc là anh ta có mưu đồ gì?

Có những lúc, Thương Mẫn cảm thấy Bạch Chấp nhất định là người em trai mà cô đã thất lạc từ lâu, trăm đắng nghìn cay đi đến bên cô chỉ là vì để ở bên cạnh cô trong thời gian cô khó khăn nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc