ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Thương Mẫn không nhịn được ho một tiếng, thuộc hạ của Tần Kha thật sự cởi mở nha, lãnh đạo của mình bị đánh, vậy mà còn nói chịu đánh nhiều sẽ thành thói quen?
Cô đi lên lầu, ra khỏi thang máy, từ xa nhìn thấy nơi cuối hành lang, Lê Chuẩn đang ngồi xếp bằng trên ghế chơi game, nhìn thấy cô đi tới, đôi mắt anh ta có chút sáng lên.

“Chị dâu, chị đã đến?” Lê Chuẩn vội vàng đứng lên.

“Chị dâu cái gì, gọi tôi là Tiểu Mẫn!” Thương Mẫn nhắc nhở anh ta, dù sao cũng là địa bàn của Tần Kha, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy, lại là một tin nóng ở trang nhất.

Lê Chuẩn khó xử, ngay trước mặt Mâu Nghiên, anh ta nào dám gọi cô như vậy, anh ta cũng không kháng cự được như Tần Kha.

“Hai người bọn họ đâu?” Thương Mẫn hỏi.

Lê Chuẩn nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, chép miệng: “Haizz, cô nói muốn đến nhặt xác, tôi cũng không dám động!”

Thương Mẫn mở khóa cửa, cô tự xưng mình là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô vẫn bị chấn kinh.

Văn phòng lớn như vậy, bây giờ đã không còn chỗ nào để đặt chân, những món đồ trang trí thủ công mà Tần Kha vẫn luôn nâng niu đều biến thành mảnh vỡ, trừ cái đó ra, tủ quầy, bàn làm việc, thậm chí là ghế sô pha, đều bị vật nặng nghiền ép lên, không còn bất cứ vật nào còn nguyên vẹn.

Rượu vang đỏ vẩy đầy dưới đất, Thương Mẫn nhìn đống hỗn độn, thật sự khó tin rằng thảm cảnh như vậy là do hai người tay không tấc sắt tạo thành.

Cô cẩn thận đi vào, phía sau chiếc ghế sô pha cao có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng hai người đàn ông đang ngồi dưới đất.

Thương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, đi thêm vài bước, quả nhiên nhìn thấy hai người đánh nhau xong ngoan ngoãn ngồi dưới đất, Tần Kha ôm bả vai, nửa khuôn mặt sưng tấy, còn Mâu Nghiên thì tốt hơn một chút, trên tay và khóe miệng có vết xước, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu.

“Đánh xong rồi à?” Thương Mẫn khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ.

Mâu Nghiên giương mắt, chẳng biết tại sao, Thương Mẫn lại cảm thấy trong mắt anh còn mang theo một chút đắc ý, giống như đang thông báo thắng lợi của mình với cô.

“Ừm.” Anh bình tĩnh trả lời.

Thương Mẫn đến gần anh, vươn tay ra.

Mâu Nghiên vô thức muốn đến kéo tay cô, nhưng Thương Mẫn lại vượt qua anh, xoa xoa vết máu trên mặt Tần Kha: “Đau không?”.

Được tại [ .OR G ]
Tần Kha đầu váng mắt hoa, thành thật gật đầu: “Người này ra tay thật sự hung ác.”

“Lê Chuẩn.” Thương Mẫn hướng về phía Lê Chuẩn đang ở bên cạnh hô: “Đừng có ngẩn ra đó, gọi xe cứu thương đi!”
“Tiểu Mẫn, tôi đây đã vì cô mà tiên phong đi trước rồi đấy, cô nhất định phải nhớ kỹ lòng tốt của tôi!” Tần Kha mang vẻ mặt cầu xin.

“Tôi nhớ kỹ rồi.” Thương Mẫn suýt chút nữa đã cho anh ta thêm một đấm, cái chủ ý ngu ngốc gì đây, đáng bị đánh thành đầu heo.

Lê Chuẩn tới vác Tần Kha rời đi, trong phòng một mảnh hỗn độn, đảo mắt chỉ còn lại Thương Mẫn và Mâu Nghiên.

Cánh tay Mâu Nghiên hạ xuống, sự khó chịu lại tăng thêm, anh cúi đầu không nhìn vào cô.

“Anh cũng bị thương, tại sao em không hỏi anh có đau hay không?” Giọng nói của Mâu Nghiên rất thấp.

“Anh còn biết đau?” Thương Mẫn lườm anh một cái: “Lúc anh đánh người rất phách lối nha!”
Mâu Nghiên buồn bực không lên tiếng, tự mình đứng lên.

Bộ quần áo anh mặc trên người đã có chút lộn xộn, phía trên còn dính vài vết rượu, anh bực bội kéo cúc áo cổ của mình xuống một chút, sau đó định bước ra ngoài.


“Này.” Thương Mẫn gọi anh lại.

Bước chân Mâu Nghiên dừng lại.

“Thật xin lỗi.” Thương Mẫn thành khẩn: “Em biết em có rất nhiều chuyện làm không đúng, nhưng em hi vọng giữa chúng ta có thể giao tiếp hiệu quả.

Sở dĩ Tần Kha làm ra trò hề này, thật ra cũng chỉ là để kích anh chủ động đến tìm em!”
Mâu Nghiên không trả lời.

“Mỗi lần cãi nhau, luôn là em bỏ lòng kiêu ngạo của mình để đến tìm anh nhận sai trước, nhưng chính anh không có chút sai nào sao? Có lẽ anh đã quen với việc cái gì cũng giấu trong lòng, nhưng bây giờ anh đã không phải một mình, có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau đối mặt?” Thương Mẫn từ từ đi đến bên cạnh anh..


Bình luận

Truyện đang đọc