ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 327

Cô bất an nhìn đi chỗ khác, nhưng lại nhìn thấy Lưu Tử Vi đang đứng phía sau nhóm người này.

Cô ta đã bị loại khỏi cuộc thi này từ lâu, nhưng để tiện quản lý và đảm bảo an toàn nên Đồng Tiên vẫn quyết định để cô ta đợi đến khi cuộc thi kết thúc rồi mọi người cùng về. Nhưng mấy hôm nay Thương Mẫn bận những chuyện khác nên quên mất cô ta.

Lúc này, biểu cảm trên gương mặt Lưu Tử Vi vô cùng đặc sắc, cô ta vừa căm hận, vừa sợ hãi, nếu suy nghĩ sâu hơn một chút còn thấy có cả hối hận. Chắc cô ta không thể ngờ được Thương Mẫn lại có được như ngày hôm nay, ở bên cạnh Mâu Nghiên, nhận được sự sùng bái của mọi người.

Thang máy đã dừng trước mặt họ nhưng không một ai dám lên, Mâu Nghiên tự nhiên nắm tay Thương Mẫn thoải mái đi vào bên trong.

Thương Mẫn ngẩn người nhìn chiếc thang máy rộng thênh thang chỉ có một mình hai người bọn họ đang từ từ đóng cửa. Mâu Nghiên hơi dùng lực, kéo cô về phía mình.

“Có tiến bộ rồi?” Anh đưa tay véo mặt cô: “Lần sau phải tự nhiên hơn một chút, dù sao những tình huống như thế này vẫn còn nhiều.”

Thương Mẫn đẩy tay anh ra rồi trách móc: “Anh còn nói được nữa, đúng là có tiền mua tiên cũng được, anh có nhìn thấy sắc mặt của những người đó không, nhất là Dư Uyển Nhi và Avrile, lúc đầu bọn họ còn coi thường, không coi em ra gì, dáng vẻ ngưỡng mộ vừa nãy của bọn họ đúng là khiến em mở mang tầm mắt.”

Nhưng nói đến hai người đó, Thương Mẫn cũng cảm thấy khá bất ngờ, Dư Uyển Nhi là người mẫu của Tề Kim Mẫn, có thể theo từ đầu đến bây giờ cũng là đúng với thực lực bình thường của cô ta. Nhưng Avrile đó, cô nghe nói lúc đầu cô ta đi theo một nhà thiết kế khác, sau khi nhà thiết kế kia thất bại, cô ta không có chủ, có một thời gian còn không được lên sân khấu nhưng đến hiện giờ hình như cô ta lại đi theo một nhà thiết kế khác vào đến vòng bảy.

Thủ đoạn của cô ta đúng là không tầm thường, nếu không Mạnh Kha cũng không thua trong tay cô ta.

Chuyện của hai người bọn họ đã không còn là bí mật nữa, hiện giờ Tô Huệ Phi cũng đã về nước, Mâu Nghiên đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận trả phòng của cô để cô vào ở cùng phòng với anh.

Thương Mẫn đẩy cửa bước vào trước, nhưng vừa bước vào bên trong, hai mắt cô đã sáng lên.

“Đây là…” Cô đi nhanh bước lên trên, nhìn cả căn phòng chứa đầy những loại vải, những món đồ trang sức khác nhau. Nơi lúc trước để bàn uống nước được thay bằng một chiếc bàn lớn, chiếc máy để làm quần áo vẫn còn nguyên lớp bọc bên ngoài, chưa được xé ra.

“Những thứ này đều do anh chuẩn bị?” Thương Mẫn kinh ngạc nhìn những món đồ đó hồi lâu rồi quay lại nhìn Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên vẫn bình tĩnh như trước đây, anh dùng chân gạt những món đồ trên mặt đất sang một bên để dành một lối nhỏ đi lại được rồi ngồi xuống sofa.

“Mâu Nghiên.” Người anh dựa vào sofa, Thương Mẫn như một châu chấu nhảy thẳng đến bên người anh, ôm thẳng lấy mặt anh và hôn xuống như gà mổ thóc: “Anh đúng là cứu tinh của em, yêu anh chết mất.”

Mâu Nghiên ghét bỏ, lau mặt mình: “Đừng vội cảm ơn anh, nếu em đã thắng rồi thì phải cố gắng nỗ lực, đừng làm lãng phí tâm huyết của anh.”

Vì tác phẩm lần thứ tám này của cô mà anh đã chạy gần như hết những cửa hàng vải trong thành phố này, anh còn tự làm bài tập, biết chủ đề cuộc thi lần này của cô là “kế thừa” nên cố ý bảo Tần Kha tìm xem ở trong nước có chất liệu gì tốt không, sợ phần trình bày của cô bị trừ điểm.

Hai người còn đang bám lấy nhau thì chuông cửa vang lên, Thương Mẫn đứng dậy đi ra mở cửa.

Nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa thì Thương Mẫn ngẩn người.

Avrile đứng ở trước cửa, mang theo gương mặt có vẻ ngây thơ tươi cười.

“Là cô?” Thương Mẫn nhíu mày: “Cô đến tìm Mâu Nghiên?”

“Hạng người vô danh như tôi đây, sao có thể đến tìm Nhị Gia được chứ, đương nhiên là đến tìm cô rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc