ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 550

“Em bảo anh ra ngoài, chỗ này không chào đón anh!”

Mâu Nghiên vững vàng ngồi, không hề bị Thương Mẫn ảnh hưởng, thậm chí khoá miệng còn cười nhẹ, giương lên một vòng cười sâu xa:”Thật trùng hợp, anh cũng không thích nơi này!”

Thương Mẫn bị đáng vẻ khó chơi của anh làm cho tức giận không nhẹ, cô hướng về phía căn phòng của Bạch Chấp cao giọng nói:”Bạch Chấp, ra đây!”

Bạch Chấp hôm nay bị sao vậy, trong nhà có nhiều người đến như vậy lại còn trốn trong phòng không ra, anh ta tin tưởng Mâu Nghiên như vậy sao?

“Đi đến phòng em, có chút việc.”

Mâu Nghiên đẩy Thương Mẫn đi đến căn phòng của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, thể lực của hai người chênh lệch khiến cô không có cách nào để phản kháng.

Rất nhanh hai người đã đi vào phòng, ngay khi cô đang nghĩ làm thế nào để chơi xấu nũng nịu để hoà hoãn mối quan hệ của hai người thì kinh ngạc phát hiện phía sau Mâu Nghiên còn có một người đi theo.

Người phía sau Mâu Nghiên đeo kính gọng vàng, tuổi tác xấp xỉ anh, làn da trắng nõn, nhìn Thương Mẫn dịu dàng cười cười, thoạt nhìn không có bất cứ tính công kích nào, dịu dàng khiến cho người ta nhìn không được mà muốn đến gần.

“Anh ta là ai?”

Thương Mẫn bảo vệ bụng mình, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, kéo dãn khoách cách giữa mình và hai người đàn ông đối diện.

Bây giờ cô có một loại cảm giác ảo não vì dẫn sói vào nhà, đối với hành động nối giáo cho giặc của Mâu Nghiên cũng sinh ra vài phần không vui.

“Đừng căng thẳng, đây là Lâm Chí, bác sĩ riêng của anh, là người nhà họ Thịnh giống như Trữ Trì, chuyện ở bệnh viện Bạch Chấp đã nói cho anh biết, ngoan ngoãn, để Lâm Chí giúp em kiểm tra sức khoẻ một chút!” Hiếm khi Mâu Nghiên nói được một lời giải thích dài như vậy.

Anh biết một mình cô đối mặt với sóng gió bên ngoài nhất định rất khó khăn, lại đang mang thai đứa bé nên khó càng thêm khó, thừa dịp bây giờ anh còn có năng lực, cố gắng giúp đỡ cô càng nhiều càng tốt.

Lúc Lâm Chí kiểm tra sức khoẻ cho Thương Mẫn, Mâu Nghiên vẫn luôn nắm chặt tay cô, ánh mắt gần như tham lam ngắm nhìn cô, mỗi lần thấy cô hơi nhíu mày sẽ thấp giọng dịu dàng an ủi cô.

Anh dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức suýt chút nữa Thương Mẫn cho rằng những khoảng cách và không vui giữa bọn họ đều không tồn tại, cho rằng bọn họ lại trở về khoảng thời gian ân ái ngọt ngào thân mật lúc trước.

Bất giác, hốc mắt Thương Mẫn ẩm ướt, cô từ từ tựa vào ngực Mâu Nghiên, nghe hương vị quen thuộc trên người anh, rồi mê man ngủ thiếp đi.

Mâu Nghiên ra hiệu cho Lâm Chí không được ồn ào khiến Thương Mẫn tỉnh giấc, anh muốn cô nghỉ ngơi thật tốt một chút, nhưng anh lại không nỡ tách ra khỏi Thương Mẫn, liền hạ giọng nói:”Sức khoẻ của cô ấy thế nào? Đứa bé thế nào?”

“Sức khoẻ của cô Thương rất ổn, nhưng thai nhi phát triển chưa tốt, ngày thường cần tăng cường bổ sung chất dinh dưỡng, còn có thể bổ sung thêm một số loại thuốc phù hợp.”

Nghe được câu trả lời của Lâm Chí, mặc dù tất cả đều đã trong dự đoán trước đó, nhưng sắc mặt Mâu Nghiên vẫn trầm xuống.

Là anh biết Mâu Khải không có ý tốt, quả nhiên, đón người ở dinh thự lại chăm sóc thế này.

Còn có việc trước đó Thương Mẫn đến bệnh viện khám sản, chắc chắn cũng có vấn đề.

“Lâm Chí, làm phiền anh, hi vọng sau khi tôi rời đi anh có thể giúp tôi chăm sóc mẹ con cô ấy, chi phí của họ hai ngày nữa tôi sẽ bảo Trữ Trì chuyển cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc