ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 386

Việc có thêm một đứa trẻ con khiến nhà hàng vốn vắng vẻ ban đầu bỗng náo nhiệt hẳn lên. Khi Mâu Nghiên dẫn theo Trữ Trình và Đồng Tiên bước vào, ở đây đã đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.

“Đến rồi à?” Đoàn Quốc đi đầu nghênh đón.

Sắc mặt của Mâu Nghiên không được tốt lắm, vừa rồi lại rời đi không vui từ chỗ Mâu Chí Tình, cách chung sống của hai ba con họ trong nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng khi đến đây, tâm trạng của anh đã dịu hơn khi nhìn thấy Thương Mẫn hòa mình cùng An An.

Đoàn Quốc cũng nhìn về phía bên đó, nói với Mâu Nghiên: “Cô ấy cũng thích trẻ con thật đấy.”

Thương Mẫn bật cười vì những động tác của An An, nụ cười của cô thật thuần khiết khiến trái tim Mâu Nghiên ấm áp, lớp băng dày cỡ nào cũng đều tan ra.

Đã lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười như vậy của Thương Mẫn, ngày trước, trước khi tiếp xúc với cô, anh thường thấy trong những video quay lén cô, nhưng khi hai người thực sự đến với nhau, cô đã bớt đi vẻ ngây thơ chất phát.

“Bây giờ hai người cũng coi như là công khai rồi, chỉ thiếu một đám cưới nữa thôi. Đoán là sang năm cậu cũng sẽ lên chức ba.” Đoàn Quốc nói: “Đàn ông ấy mà, dù thế nào đi nữa thì vợ con vẫn là trên hết, cuộc sống ấm áp đó mới thong thả. Mọi thứ bên ngoài đều là giả dối.”

Mâu Nghiên yên lặng.

Hình ảnh ẩn sâu trong kí ức xâm chiếm lấy anh, cảnh tượng mẹ anh sinh khó ngã trong vũng máu và đứa trẻ sơ sinh đã tắt thở anh đang bế trên tay, khuấy động tâm trí anh một cách điên cuồng.

“Cô ấy vẫn còn trẻ.” Mâu Nghiên thờ ơ nói.

Anh không muốn cô phải trải qua cảm giác đau đớn đó, dù là mang sinh mạng mới của hai người họ.

Không phải anh không muốn có con để khỏi cô đơn khi về già, nhưng khi nghĩ đến nỗi đau mà Thương Mẫn phải chịu đựng, anh cảm thấy thực ra như bây giờ cũng rất tốt.

Cô gái của anh vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao anh có thể đành lòng để cô sinh con.

Đoàn Quốc cảm thấy vẻ mặt của Mâu Nghiên có chút không ổn, cũng không nói thêm điều gì, vỗ vỗ vai anh rồi đi về phía vợ mình.

Chủ đã đến, phục vụ mang các món ăn lên bàn, mười một người lớn và một trẻ em ngồi đầy đủ vào một bàn.

Thương Mẫn bưng ly rượu, nhìn những người trước mặt trong lòng không khỏi xúc động. Quen biết nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần đông đủ người nhất, cũng là cái Tết đông vui nhất mà cô từng đón.

Chỉ là không biết, sau vài năm nữa, khi mọi cát bụi lắng xuống, liệu những người ngồi ở đây bây giờ vẫn có thể tiếp tục ngồi lại với nhau hay không.

Đến khi đó, tình huống sẽ như thế nào và họ nên ở độ tuổi nào?

Một cuộc sum họp được mở ra trong nhà hàng, màn đêm buông xuống, pháo hoa bay lên đúng giờ bên ngoài cửa sổ kính, nở rực rỡ trên bầu trời thành phố, và tất cả khói mù được thắp sáng trong giây lát.

Thương Mẫn đã lâu không được thoải mái như vậy, Tô Huệ Phi và Tần Kha thay nhau chuốc rượu cô, khi phục vụ dọn chén đĩa xuống, cô đã hơi say.

“Hiếm có cơ hội thế này, chúng ta chơi vài trò đi.” Để tránh tẻ nhạt, Đồng Tiên giơ tay đề nghị trước tiên.

“Được đó được đó, chơi trò nói lời thật lòng hay mạo hiểm đi.” Tô Huệ Phi hùa theo: “Mọi người ở đây đều là nhân vật có máu mặt ở thành phố Nam. Đây là lần đầu tiên tôi chơi trò chơi với nhiều người giàu có như vậy. Tôi rất nóng lòng muốn biết bí mật nhỏ của mọi người.”

“Xời, trẻ con!” Tần Kha không quan tâm. Đúng là cô bé mới hai mươi tuổi đầu, thật là vô vị.

“Tôi thấy được đấy.” Mạnh Kha nói.

Bình luận

Truyện đang đọc