ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



“Ba năm trước, lão đại mới vừa tiếp quản Đạt Phan, vụ hợp tác đó cũng rất quan trọng, vốn dĩ chuyện này chỉ có lợi, nhưng đột nhiên lòi ra một Aurora, tính cách của cô ta thoải mái, tỏ tình với lão đại ở trước mặt mọi người, uống chút rượu, càng là chủ động ôm lấy, cô cũng biết con người của lão đại không chạm vào phụ nữ…”
Lê Chuẩn liếc nhìn Thương Mẫn, vội sửa lời: “Tôi là nói, không chạm vào được những người phụ nữ khác.

Anh ấy hất cô ta ra ngay tại đó, người của L&W cũng chỉ có thể đi tới làm dịu bầu không khí, nhưng đâu ngờ, cái cô Aurora đó là người không chịu thua, ngày hôm sau vậy mà bỏ thuốc vào trong rượu của lão đại…”
“Bỏ thuốc?” Thương Mẫn trợn to mắt: “Kích thích như vậy sao? Vậy sau đó thì sao?”
“Tự nhiên là không có thành công rồi.” Lê Chuẩn giải thích: “Trữ Trình phát hiện chuyện này kịp thời, mang lão đại đi.

Lão đại từ bỏ hợp tác, Aurora là con gái của lão tổng L&W, tuy suy nghĩ muốn mượn Đạt Phan để đưa thương hiệu mới vào thị trường nước R bị thất bại, nhưng cũng không làm được gì Aurora.”
“Thì ra là như vậy~” Thương Mẫn ngộ ra: “Có điều, Mạc Hậu không phải là luôn hăm dọa những người phụ nữ tiếp cận Mâu Nghiên hay sao, cô ta sao không có ra tay với Aurora?”.


ngôn tình sủng
“Lúc đó mẹ của Mạc Hậu vừa mất, trong nhà có tang.

Với cả, thân phận địa vị của Aurora, có là mười nhà họ Mạc cũng không so được, cô ta chỉ tức tối trong lòng, cũng không động vào được cô chủ này.”
Thương Mẫn trầm tư.

Cũng tức là nói, cho dù là Mạc Hậu, đối mặt với Aurora, cũng chỉ có chịu thiệt?
“Cô không tức giận sao?” Lê Chuẩn thấy dáng vẻ này của cô, không quá hiểu.

“Tôi tại sao phải tức giận chứ?” Thương Mẫn rất thờ ơ: “Ai không có quá khứ chứ? Nhưng mà thật là đáng tiếc, cái đầu gỗ đó của Mâu Nghiên, anh ấy không thích Mạc Hậu tôi có thể hiểu, dù sao loại phụ nữ rắn rết đó quả thật không xứng với anh ấy, nhưng Aurora…”
“Ngoại hình đẹp, dáng chuẩn, gia thế càng không cần nói rồi, ai nếu như làm con rể của L&W, người đó bớt phải phấn đấu mấy đời rồi.”
“Lão đại không phải là một người để ý vẻ ngoài và gia thế.” Lê Chuẩn kiêu ngạo hất đầu.

Thương Mẫn nhíu mày: “Lời này của anh khiến tôi cảm thấy anh hình như đang cười nhạo tôi?”
“Tôi đâu dám.” Lê Chuẩn vội vàng cứu vãn: “Dù sao tôi đi theo bên cạnh lão đại lâu như vậy, trước nay chưa từng thấy ai thích hợp làm chị dâu hơn cô.”
Thương Mẫn mặt mày nghi hoặc.

“Đương nhiên.


Cô dễ gần, trước giờ không kênh kiệu, đối đãi với chúng tôi đều rất chân thành.

Hơn nữa, tính cách của lão đại âm trầm như vậy, chỉ có ở bên cô mới khiến cuộc sống trở nên vui vẻ hơn.

Mặc kệ là Mạc Hậu hay Aurora, chỉ đều là vì lợi ích và cảm giác mới mẻ, gia thế và dung mạo tuy tốt, nhưng không có một người thật sự là tri kỷ của anh ấy.”
Nghe những lời nghiêm túc này của Lê Chuẩn, trong đầu của Thương Mẫn không khỏi lại nhớ đến những lời Tô Huệ Phi nói với cô ở trên máy bay.

Người thật lòng hy vọng cô và Mâu Nghiên ở bên nhau như người ở trước mặt, thật sự có khả năng sẽ thích cô sao?
Nhất định là Tô Huệ Phi nghĩ sai rồi.

“Lê Chuẩn.” Thương Mẫn lại cầm ly đồ uống lên, đưa đến miệng của mình: “Anh với Mâu Nghiên tuổi tác sêm sêm nhau, không đến mấy năm nữa cũng 30 rồi, tại sao bản thân không muốn tìm một người bạn gái.”
“Hả?” Lê Chuẩn hỏi khi bị Thương Mẫn đột ngột thay đổi chủ đề.


“Tôi bình thường chỉ nhìn thấy anh treo hai từ lão đại ở miệng, cho dù quan hệ của hai người các anh có tốt, anh cũng không đến mức yêu sâu đậm anh ấy như vậy chứ.” Thương Mẫn nghiêm túc hỏi anh ta: “Rõ ràng anh cũng rất giỏi, tại sao lại không có cuộc sống của riêng mình chứ?”
Mắt của Lê Chuẩn ở trong bóng đêm dần dần trở nên tối đi, anh ta nhìn chằm chằm Thương Mẫn hồi lâu, cuối cùng, quay đầu lại, thở dài.

“Lão đại là ân nhân của tôi.” Giọng điệu của anh ta trở nên nặng nề: “Cô cũng nhìn thấy rồi, bốn người anh em chúng tôi, anh hai Đoàn gia cảnh khá giả, có thủ đoạn có mưu lược, cũng chỉ có anh ấy có đủ bản lĩnh có thể làm anh em thuần túy nhất với lão đại.

Mà Tần Kha, tuy gia thế bình thường, nhưng anh ấy có đầu óc linh hoạt trong kinh doanh, mượn thế của lão đại, trong ba năm ngắn ngủi trở thành tinh anh của thành phố Nam, được mệnh danh là hồ ly mặt cười, khiến anh ấy trong các khu vực đều như cá gặp nước, chỉ có tôi…”
Lê Chuẩn cúi thấp đầu: “Tôi là một cô nhi, ba mẹ mất sớm, từ nhỏ chính là ăn cơm từ thiện của mọi nhà mà lớn lên, học phí đều là dựa vào tiền học bổng, ban đầu thi vào trường quân đội, cũng là vì năm đó chính sách tuyển sinh của nhà trường nới lỏng, người có thành tích ưu tú có thể miễn tất cả học phí của bốn năm học.”
Thương Mẫn trầm mặc..


Bình luận

Truyện đang đọc