ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



“Chưa từng nghe đến người này.” Bạch Chấp trả lời.

Thần sắc của anh ta rất trấn tĩnh, không có vì lời của cô mà có một chút thần sắc gì khác.

Nhưng, Thương Mẫn từ đầu đến cuối cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Trấn tĩnh… đúng, cậu ta quá trấn tĩnh rồi.

Theo lý mà nói, ở Thành phố Nam, làm trong ngành người mẫu này, hoặc ít hoặc nhiều chắc đều từng nghe qua cái tên Mạc Hậu mới đúng, còn cả Mâu Chí Tình, người giàu nhất thành phố Nam, cái tên này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể mở miệng nói ra, cậu ta sao có thể chưa từng nghe qua chứ?
“Ha ha ha ha, tôi chỉ là nói đùa thôi, cậu đừng để trong lòng.” Thương Mẫn hàm hồ cho qua.


“Ừm.” Bạch Chấp đáp một tiếng, bước chân tiếp tục đi về phía trước.

Khi về đến khách sạn, màn đêm đã buông xuống rồi, Thương Mẫn và Tô Huệ Phi cả một ngày thu hoạch được rất nhiều, mang trong mình tâm trạng vui vẻ.

Vừa bước vào cửa, Thương Mẫn từ xa nhìn thấy Mâu Nghiên đang nói chuyện với một nhóm người ngoại quốc ở đại sảnh.

Thân hình của anh thẳng tắp, cho dù đứng ở giữa những người phương Tây cũng không có kém cạnh, mang theo khí tức mạnh mẽ.

“Đó là người của công ty L&W của Mỹ.” Mắt của Tô Huệ Phi hơi sáng lên: “Đi chuyến này thật là xứng đáng rồi, đó chính là nhân vật mà tớ ở trên tạp chí mới có thể nhìn thấy.”
Thuận theo ánh mắt của Tô Huệ Phi nhìn qua, Thương Mẫn cũng bị mấy người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trong đó thu hút, cùng trong lĩnh vực thiết kế trang phục, Thương Mẫn tự nhiên cũng biết thân phận của bọn họ.

L&W, công ty thiết kế thời trang nổi tiếng của Mỹ, mấy năm gần đây đều đang dẫn đầu xu hướng thiết kế trên toàn thế giới, là công tay đầu ngành trong giới thiết kế thời gian toàn cầu.

Thương Mẫn từ xa nhìn Mâu Nghiên, Mạc Hậu đứng ở bên cạnh anh, đang nói chuyện với người khác bằng trình độ tiếng anh lưu loát.

Nhìn như vậy, trai tài gái sắc, trai gái xứng đôi vừa lứa, quả thật là xứng đôi vô cùng.

Lại nhìn bản thân.

Tâm trạng của Thương Mẫn lập tức trở nên ảm đạm.


Sao có thể có người tin một người như cô mới là vợ của Mâu Nghiên chứ?
“Hêy! Nhị gia? Lâu rồi không gặp!”
Một giọng nói của nữ với tiếng phổ thông không chuẩn lắm vào lúc này truyền vào trong tai Thương Mẫn, cô dừng bước chân, quay đầu, nhìn thấy một cô gái người Mỹ thân hình bốc lửa đi về phía Mâu Nghiên.

“Tôi biết anh sẽ đến, không ngờ khéo như vậy, vậy mà gặp được anh ở đây.” Cô gái rất nhiệt tình cười nói.

Aurora?
Thương Mẫn kinh ngạc.

Người mẫu chính và đại sứ hình tượng của L&W, cô ta vậy mà quen biết Mâu Nghiên?
Mâu Nghiên bình tĩnh chào hỏi với cô ta: “Tiếng nước R của cô nói tốt hơn lần trước rồi.”
“Đó là đương nhiên, tôi là đặc biệt vì anh mà học tiếng nước R, lần này, chúng ta thế nào cũng phải cùng nhau uống một ly.” Aurora thoải mái và nhiệt tình một cách nữ tính, khiến cô ta lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý của đàn ông.

“Hỏng bét, anh ta vậy mà dám ngang nhiên câu dẫn người phụ nữ khác?” Tô Huệ Phi thấy bất bình thay cho Thương Mẫn.


“Đi thôi.” Thương Mẫn không có quá nhiều biểu tình.

“Chuyện này cậu cũng có thể nhịn được?” Tô Huệ Phi trợn mắt nhìn về nơi đó.

“Nơi đó không phải có một người hay sao, đó mới là vợ chưa cưới mà mọi người biết của anh ấy, đâu có đến lượt tớ chứ?” Bản thân Thương Mẫn đều không nghe ra vị chua trong lời nói này, đẩy Tô Huệ Phi rồi đi về phía thang máy.

Mâu Nghiên đứng ở đó, cứ cảm thấy hình như một ánh mắt dừng trên người anh, anh quay đầu, phía thang may người qua người lại, nhưng không có bóng hình trong tưởng tượng của anh.

Nghĩ lại, từ tối qua đến bây giờ, cô nàng đó đều không có xuất hiện ở trong tầm mắt của anh, cũng không biết chạy đi đâu chơi rồi.

“Cô Aurora.” Mạc Hậu chủ động chìa tay về phía Aurora: “Trước đây sớm đã nhìn thấy cô ở trên TV tạp chí thì tôi đã kinh ngạc vô cùng rồi, hôm nay gặp mặt, cô còn xinh đẹp hơn trên TV.”.


Bình luận

Truyện đang đọc