ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 530

Lúc Bạch Chấp đặt mấy cái vali to nhỏ nhỏ để ở trong viện, Thương Mẫn lại đổi mới cách nhận biết về năng lực làm việc của Bạch Chấp.

Nhiều đồ như thế, vậy mà thằng nhóc này lại thu xếp xong chưa đầy một tiếng đồng hồ, cô không thể không hoài nghi có phải là Bạch Chấp dùng vũ khí bí mật gì đó, hiệu suất làm việc cao đến dọa người.

“Chúng ta đi thôi.”

Bạch Chấp vừa chuyển đồ đạc lên trên xe, thúc dục Thương Mẫn còn đang ngẩn người.

“Cậu sắp xếp đồ gọn gàng đi, chúng ta còn phải đến chào hỏi với Cậu Khải nữa.”

Không đợi Thương Mẫn đến đó, sau khi Mâu Khải biết tin tức cô muốn rời khỏi, anh ta không kịp chờ đợi mà chạy đến đây.

“Cô Thương, tôi có chỗ nào chăm sóc không tốt, em cứ nói đi, sao lại đột nhiên muốn đi vậy.”

Thương Mẫn làm liền một mạch vô cùng vội vàng, Mâu Khải hoàn toàn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, không phải là ở đây rất tốt hả, anh ta thật sự không hiểu tại sao Thương Mẫn lại vội vàng dọn đồ muốn đi.

“Cậu Khải, làm phiền anh lâu lắm rồi, bây giờ sức khỏe của tôi đã khôi phục, phiền phức ở bên ngoài cũng đã được giải quyết, bây giờ không có lý do gì tiếp tục ở đây ăn chùa uống chùa của anh nữa.”

Không đợi Mâu Khải giữ lại, Thương Mẫn nói tiếp: “Cậu Khải, tôi ghi nhớ ơn nghĩa này của anh ở trong lòng, chúng tôi đi đây, không cần phải tiễn đâu.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Mâu Khải liền biết là mình có khuyên như thế nào cũng vô dụng.

“Cô Thương thuận buồm xuôi gió, sau này có rảnh thì đến đây chơi.”

“Tạm biệt.”

Thương Mẫn cố gắng kéo kéo khóe miệng, cố gắng làm cho mình vui vẻ một chút.

Có thể là khoảng thời gian này Mâu Khải quan tâm và chăm sóc cho cô rất nhiều, đến mức Thương Mẫn muốn tránh né anh ta theo bản năng, cố gắng không để anh ta nhận ra cô không vui và gặp phải phiền phức.

Chiếc xe nhỏ màu đen nhanh chóng biến mất trên đường cái ở ngoài viện, ánh mắt Mâu Khải vẫn luôn nhìn về phía chiếc xe biến mất, cảm giác mất mát to lớn cùng với nỗi sợ hãi âm thầm dồn vào anh ta.

Năm đó, sau khi cô ấy rời khỏi, rốt cuộc cũng không trở về nữa.

Vất vả lắm mới có thể gặp được một người phụ nữ làm cho anh ta nhớ mong, anh ta không muốn phải mất đi.

“Cậu Khải, ở bên ngoài gió lớn lắm.”

Tiêu Song đứng ở sau lưng cẩn thận nhắc nhở Mâu Khải, gần đây Cậu Khải đang uống thuốc, bị cảm thì không tốt.

“Mọi người đều ra ngoài hết đi, tôi muốn ở một mình một lúc.”

Sau khi trong viện chỉ còn lại một mình anh ta, Mâu Khải chậm rãi đứng dậy, bước từng bước đi vào trong phòng khách và căn phòng mà Thương Mẫn đã từng ở, cẩn thận nhìn một lần.

Đáng tiếc, Bạch Chấp dọn dẹp nơi này quá sạch sẽ, nếu như không phải anh ta đến đây mỗi ngày, gần như là anh ta không có cảm nhận được dấu tích Thương Mẫn đã từng sống ở đây.

Rất lâu sau đó, Mâu Khải chuyển xe lăn ra khỏi sân, thuận miệng dặn dò Tiêu Song ở sau lưng: “Phong tỏa sân viện này lại đi.”

“Cậu Khải, đây là sân viện tốt nhất trong dinh thự lưng chừng núi, có mấy hội viên mỗi lần đến đây đều sẽ chỉ định muốn ở lại nơi này.”

Là cái cây hái ra tiền, sao nói đóng là đóng được chứ.

“Bây giờ cậu đi xử lý đi, tự tôi trở về.”

Bình luận

Truyện đang đọc