ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 431

Mạc Nguyên Bình thở dài, “Tôi chỉ có một đứa con gái, cho dù như thế nào, con bé cũng là người nhà họ Mạc…”

“Thì liên quan gì đến tôi?” Mâu Nghiên không để tâm, anh khoanh tay quay đầu nhìn ra chỗ khác.

“Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không yêu cầu xa vời cậu có thể giơ cao đánh khẽ, hôm nay tôi gọi cậu tới cũng chỉ muốn xin cậu một chuyện.” Mạc Nguyên Bình nói.

“Mạc Hậu làm không đúng như thế nào, con bé đã lấy cái chết chuộc tội và rơi vào kết cục bỏ mình tha hương rồi, Mâu Nghiên, cậu hãy nể tình con bé một lòng say mê cậu mà cho con bé chút thể diện cuối cùng, chôn con bé ở nghĩa trang nhà họ Mạc để con bé và mẹ nó được ở cùng một chỗ, có người bầu bạn.”

Mâu Nghiên nhíu mày lại.

Từ khi trở về từ Milan, vì chuyện của Kỷ Mộng Hiền và đúng vào ngày ăn tết, nên tro cốt của Mạc Hậu được cất giữ tạm thời ở kho lưu trữ, chậm chạp chưa hạ táng.

Thật ra cho dù Mạc Nguyên Bình không tìm anh, anh cũng sẽ làm như vậy, mặc dù lúc còn sống Mạc Hậu đã làm chuyện ác, nhưng dù sao bây giờ cô ta đã không còn, dù như thế nào đi chăng nữa, cũng nên cho cô ta một nơi yên nghỉ.

“Cô ta đối với ông mà nói cũng chỉ là công cụ dùng để lấy lòng nhà họ Mâu thôi, khi còn sống ông đối xử không tốt cô ta, sau khi cô ta chết ông mới bày ra dáng vẻ người ba tốt có phải đã quá muộn rồi không?” Mâu Nghiên lạnh nhạt nói.

Mạc Nguyên Bình im lặng nhìn Mâu Nghiên nhìn một lúc lâu, cuối cùng thở thật dài.

“Làm ba mẹ, sao lại không có tình cảm với con của mình chứ? Mạc Hậu rơi vào kết cục như thế, người làm ba như tôi có trách nhiệm rất lớn.”

“Con bé là đứa trẻ rất ưu tú, tôi không cần phải lo lắng về việc học của con bé khi còn nhỏ, tôi coi con bé như người thừa kế mà bồi dưỡng, hy vọng con bé có thể trở thành người phụ nữ như dì của cậu, trở thành người phụ nữ có địa vị cao nhất giới thương nghiệp ở thành phố Nam.”

“Tôi muốn con bé lấy được một người chồng thật tốt, trên đời này có ba mẹ nào không muốn như vậy chứ. Nhưng tôi thật sự không ngờ, cậu lại không rung động với con bé chút nào, mà con bé lại hoàn toàn chìm sâu vào.”

Để có được Mâu Nghiên, cô ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, làm ba, mặc dù vẻ ngoài nghiêm khắc, nhưng ông ta đều thu dọn cục diện rối rắm cho cô ta.

“Ông nên nghĩ đến chuyện tôi sẽ không thích cô ta từ sớm.” Mâu Nghiên cười lạnh, “Từ giây phút ông bức chết mẹ tôi để cướp đi sản nghiệp nhà họ Thịnh, nhà họ Mạc đã là kẻ thù của tôi.”

“Tôi không chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họ Thịnh!” Mạc Nguyên Bình bất bình vì bản thân.

“Mâu Nghiên, nhiều năm qua, tôi biết cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, tôi vẫn muốn tìm một cơ hội trò chuyện với cậu, nhưng thái độ của cậu ngang bướng như vậy, hoàn toàn không nghe người ngoài khuyên bảo.”

“Tâm sự? Trò chuyện cái gì?” Đáy mắt Mâu Nghiên phát lạnh.

“Cậu cũng là thương nhân, chắc cậu cũng hiểu quy tắc của thị trường này, phát triển rồi sẽ lụi tàn, Đạt Phan đúng là sản nghiệp của nhà họ Thịnh, thế nhưng lúc đầu nó cũng chỉ là một xí nghiệp gia tộc, ông bà cụ nhà họ Thịnh quản lý cả một đời, rồi phân tán phần của mình vào tay những ông già ngoan cố nhà họ Thịnh. Hai người họ vừa mất, tất cả những người bên ngoài trung thành tuyệt đối đều làm phản, chỉ muốn lấy được xẻ đôi Đạt Phan ra để lấy phần lợi cho mình, lúc kia, mẹ cậu không có năng lực quản lý xí nghiệp, dì cậu còn nhỏ nên không được tin tưởng, nếu tôi và ba cậu không đứng ra, thì sẽ có được Đạt Phan như bây giờ sao?”

“Hoang đường!” Mâu Nghiên nổi giận, “Cái gọi là đứng ra của ông chính là hại chết mẹ và dì tôi, rồi trục xuất tất cả mọi người nhà họ Thịnh, chiếm Đạt Phan làm của riêng, sau đó trở thành thiên hạ của hai nhà Mâu và Mạc!”

Bình luận

Truyện đang đọc