ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 407

“Tôi không biết mua quà cho con gái, đôi giày này có hai màu, tôi thấy đẹp nên mua cả hai. Chị có thể chọn một đôi mình thích, đôi còn lại… đưa cho người khác cũng được.” Lê Chuẩn hơi xấu hổ, gãi đầu.

Nghe xong, Thương Mẫn ngắm kỹ hai đôi giày, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

Cô và Tô Huệ Phi có nhiều thứ cùng kiểu dáng nhưng khác màu như đồng hồ, quần áo, giày dép, phụ kiện. Trước đây, Lê Chuẩn thường đưa hai người đi làm, nên chắc cũng nhận ra điều này.

Mâu Nghiên hắng giọng, anh đi tới một cái ghế khác rồi ngồi xuống, hai chân vắt chéo, có chút không vui nhìn Lê Chuẩn.

“Cậu không có tay à? Muốn tặng quà sao không tự mình đưa đến? Đàn ông con trai, sợ cái gì?”

Mâu Nghiên làm bộ hận không thể rèn sắt thành thép.

Tô Huệ Phi tốt nhất nên mau chóng thu thập tên nhóc này đi, kẻo ngày nào cậu ta cũng lởn vởn trước mặt Thương Mẫn, anh lại thấy bực mình.

Lê Chuẩn tỏ ra khó xử, Thương Mẫn khẽ thở dài, biết như thế là làm khó anh ta, cũng hiểu tâm ý của Lê Chuẩn.

Anh ta muốn cô nhân cơ hội này làm lành với Tô Huệ Phi.

Cô đặt lại hai đôi giày vào hộp một cách ngay ngắn, sau đó đưa cả hai cho Lê Chuẩn.

“Lê Chuẩn, tâm ý của anh, tôi hiểu, tôi cũng rất thích món quà này, biết anh làm vậy là để cứu vãn mối quan hệ của tôi và Huệ Phi, nhưng…” Thương Mẫn nghiêm túc nói: “Nếu anh thực sự thích cô ấy, sau này, đừng làm chuyện gì khiến cô ấy hiểu lầm nữa.”

“Tôi không thể mượn hoa dâng Phật, nói đây là quà tôi mua cho cô ấy được, quà của anh chính là của anh. Anh thử nghĩ mà xem, sau này nhỡ cô ấy biết món quà mình nhận được, chẳng qua là anh “tiện tay”

mua, hơn nữa còn là tôi chọn trước, thì cô ấy có vui không?”

“Mọi cô gái đều muốn bản thân là duy nhất, tôi có thể dùng chung nhiều thứ với cô ấy, nhưng đàn ông thì không, cả quà do đàn ông tặng cũng vậy.”

Lê Chuẩn nghe xong thì sửng sốt, dường như đã hiểu ra vấn đề nhưng có vẻ lại chưa hiểu lắm.

“Nhưng mà… cô ấy sẽ không nhận quà tôi tặng.” Đó là lý do vì sao anh ta lại dùng cách vụng về này, mượn tay Thương Mẫn tặng Tô Huệ Phi món quà đẹp nhất.

“Tôi không biết cô ấy có thích anh hay không, nhưng tôi nghĩ, nếu anh thực sự thích cô ấy, thì ít nhất anh nên dũng cảm theo đuổi. Anh không thử làm sao biết có thành công hay không?”

Lê Chuẩn nhận lấy thứ trong tay Thương Mẫn, im lặng một lúc lâu.

Anh ta không mạnh mẽ được như Mâu Nghiên, cũng không có lòng tin vào bản thân, bất chấp tất cả để ở bên Thương Mẫn, cho dù là cưỡng ép, hay dùng thủ đoạn lừa gạt cũng phải đem Thương Mẫn về bên mình.

Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn là người có tính cách không tranh giành với đời, vì không có thân thế tốt nên không dám đem lòng thích một ai, sợ mình sẽ không đem lại hạnh phúc cho đối phương.

“Lê Chuẩn!” Mâu Nghiên kêu lên một tiếng.

“Em đây!” Lê Chuẩn đứng thẳng người theo phản xạ, nhìn chằm chằm Mâu Nghiên, đột nhiên trở nên căng thẳng.

Mâu Nghiên híp mắt không nói.

Nếu Thương Mẫn đã lọt vào mắt xanh của anh, là người anh thích thì dù cho cô có đi đến trời nam đất bắc, anh cũng sẽ đuổi tới, ném cô lên giường, thu thập đàng hoàng là xong chuyện.

Đã nghĩ là làm, nếu anh không làm vậy thì đã không có họ của hiện tại. Chỉ là Lê Chuẩn… lại e ngại về thân phận của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc