ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 412

“Chị Thương Mẫn, mau tới đây.” Kỷ Mộng Hiền lắc lắc thứ trong tay và vui vẻ hét lên.

Thương Mẫn vốn dĩ rất sợ nước, sau khi trải qua chuyện lần trước của Mạc Hậu, cô càng sợ nước hơn, cô đứng ở xa không dám bước tới.

“Đừng đến đó nữa, nước sâu, nguy hiểm lắm.”

Kỷ Mộng Hiền đứng yên tại chỗ, cô nhìn đại dương bao la, quay đầu lại, cười nói: “Chị Thương Mẫn, chị không biết bơi à?”

Thương Mẫn gật đầu.

“Không sao, em biết. Em bơi rất giỏi.” Kỷ Mộng Hiền tiếp tục ngồi xổm xuống nhặt vỏ sò, khi cô ta cúi xuống, nụ cười trên mặt lập tức trở nên kỳ quái.

Thấy Thương Mẫn và Kỷ Mộng Hiền hòa thuận với nhau, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, Mâu Nghiên lái xe đến bệnh viện.

Chứng đau đầu của anh càng ngày càng thường xuyên, thuốc giảm đau ở nhà cũng đã uống hết rồi, anh hơi lo lắng, sợ rằng nếu mình ngã bệnh trước mặt Thương Mẫn sẽ khiến cô sợ hãi.

Trong kì nghỉ tết, bệnh viện không còn ồn ào nữa, Mâu Nghiên làm một loạt kiểm tra, cuối cùng đi vào phòng khám của bác sĩ.

Lâm Chí là bác sĩ khoa thần kinh có tiếng của bệnh viện này, cũng từng là người nhà họ Thịnh, quen biết Mâu Nghiên nhiều năm rồi.

“Anh không thể kéo dài được nữa.” Anh ta đặt tấm phim CT não trước mặt Mâu Nghiên: “Khối đen đã lan rộng, bây giờ nó đã đè nén một phần dây thần kinh não. Nếu để nó xấu đi một lần nữa, tôi e là… “

Vẻ mặt Mâu Nghiên ủ rũ, hồi lâu không lên tiếng.

“Phẫu thuật có rủi ro gì không?” Mâu Nghiên hồi lâu mới hỏi lại.

“Tình hình của cậu khá phức.” Lâm Chí trả lời: “Khối máu đông hiện nằm trên vùng dưới não. Ngay cả khi ca phẫu thuật thành công, nó cũng sẽ có ảnh hưởng đến cuộc sống sau này…”

“Ảnh hưởng gì?” Mâu Nghiên nheo mắt.

“Tôi không thể nói, nhưng rất có thể sẽ gây ra rối loạn trí nhớ, hoặc thậm chí mất toàn bộ ký ức …”

Mất hết ký ức?

Mâu Nghiên đột nhiên nhìn Lâm Chí.

Vậy chẳng phải là sau khi phẫu thuật anh sẽ không nhớ bất cứ điều gì sao? Ngay cả Thương Mẫn… cũng không nhớ?

“Hơn nữa, cậu đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để phẫu thuật. Theo tôi, cậu vốn không nên đến Milan. Nếu cậu đến hơn một tháng trước, nguy hiểm gặp phải nếu phẫu thuật có thể không cao như vậy. Hiện tại, mất trí nhớ là tình huống tốt nhất.”

“Vậy tồi tệ nhất là gì?” Giọng Mâu Nghiên nhẹ nhàng.

“Phẫu thuật não, rủi ro vốn dĩ rất cao.” Lâm Chí do dự: “Cho dù là tôi phụ trách, cơ hội thành công cũng chỉ có 40%.”

“Nói cách khác, ngay cả khi phẫu thuật, tôi cũng có thể chết.” Mâu Nghiên nói ra kết luận này.

“Tuy nhiên, nếu cậu phẫu thuật, có ít nhất 40% cơ hội. Nếu không phẫu thuật, sẽ chỉ có một kết quả.”

Lâm Chí vội vàng nói.

“Nếu không phẫu thuật, tôi còn sống được bao lâu?” Mâu Nghiên cụp mắt xuống.

“Nửa năm, tối đa mười tháng.”

Nửa năm, Mâu Nghiên không nói gì.

Không phải anh không nghĩ đến kết quả này, nhưng không ngờ rằng mình chỉ còn ít thời gian như vậy.

Anh vốn cho rằng đó chỉ là di chứng của vết thương do đạn bắn, đau đầu là triệu chứng lớn nhất, nhưng không ngờ lượng máu đông còn sót lại ngày một nhiều lên.

Bình luận

Truyện đang đọc