SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chu Mi nói xong lại vội vàng giải thích với Phó Đình Viễn: “Du Ân làm đều là món cay, dạ dày của anh không thích hợp”.

Phó Đình Viễn nhếch môi ha hả cười lạnh hai tiếng, anh hoàn toàn có thể nghi ngờ Du Ân là cố ý làm cay, chính là vì không cho anh ăn.

Hai mươi phút sau, Du Ân đưa đồ ăn đến.

Có điều cô không có lên lầu, tránh gặp phải Phó Đình Viễn.

Chu Mi tự mình xuống lầu lấy, Du Ân giao cho cô ta rồi trở về.

Chu Nam nhìn thấy đồ ăn ngon Chu Mi mang theo, nước miếng đều muốn chảy ra ngoài.

Nhất thời không khống chế được cảm xúc, anh ta cầm đũa vừa ăn vừa vui vẻ nói với Chu Mi: “Chị, Du Ân ở chỗ chị mấy ngày nay, em muốn chuyển về ở.”

Ngày ngày đều có thể có đồ ăn ngon.

Không đợi Chu Mi nói cái gì, Phó Đình Viễn trước tiên đã cho Chu Nam một cái liếc mắt lạnh lẽo.

Chu Nam cảm nhận được ông chủ không vui, vội vàng đem phần canh sườn trước mặt đưa đến trước mặt Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, phần canh sườn này hình như không cay, hay là ngài nếm thử?”

Mùi thức ăn quen thuộc len lỏi vào mũi Phó Đình Viễn, anh cảm giác toàn bộ vị giác đều bị điều động.

Trước kia Du Ân thường nấu canh cho anh uống, nhất là các loại canh bồi bổ dạ dày.

Lúc đầu anh còn rất ghét bỏ, sau đó phát hiện sau khi uống vào trong dạ dày rất thoải mái, từ từ đã tiếp nhận, về sau thì trở thành thói quen.

Ly hôn một năm, anh chưa bao giờ uống canh ngon như vậy nữa, trong lúc nhất thời còn rất hoài niệm.

Bởi vậy, anh không chút khách sáo đem phần canh của Chu Nam nhận lấy.

Chu Nam có chút không nói nên lời, anh ta chỉ là khách sáo, còn tưởng rằng ông chủ sẽ e ngại một chút nói không cần, không ngờ tới…

Chu Mi thấy thế đành phải đem phần sườn của mình đưa cho Phó Đình Viễn, nhân viên và ông chủ, ba người chia sẻ bữa tối Du Ân đưa tới.

Nếu không phải dạ dày Phó Đình Viễn thật sự không chịu được, anh thật sự là muốn nếm thử hương vị của hai món ăn kia.

Trưa hôm sau, Phó Đình Viễn hẹn Phó Thiến Thiến cùng nhau ăn cơm.

Phó Thiên Thiến cúp điện thoại Phó Đình Viễn gọi cho cô ta, chột dạ vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Dao: “Anh trai em hẹn em ăn cơm trưa, có phải anh ấy biết gì không?”

Anh trai kia của cô ta và cô ta thật sự là quan hệ rất xa cách, cô ta cũng biết mình luôn gây thị phi, cho nên cũng không chủ động đi tới trước mặt Phó Đình Viễn, đỡ phải bị giáo huấn.

Cho nên Phó Đình Viễn bất thình lình hẹn cô ta ăn cơm, Phó Thiên Thiên theo bản năng liền cảm thấy sự việc đã bị bại lộ.

Thẩm Dao trấn an cô ta: “Không thể nào, em đi mua số điện thoại di động đó, không phải chuyển qua vài lần mới đến chỗ nhân viên của em sao?”

“Đúng vậy.” Phó Thiên Thiên nói: “Em cũng cảm thấy anh ấy trong chốc lát không tra được đến em, vậy vì sao anh ấy bỗng nhiên muốn mời em ăn cơm?”

“Nói không chừng anh ấy cũng chỉ là thật sự muốn tìm em ăn một bữa cơm, em trước tiên đừng hoảng.” Thẩm Dao lại nói: “Tóm lại em vẫn là em gái ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì em đâu”

Sau khi được Thẩm Dao trấn an một hồi như vậy, Phó Thiến Thiến cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa.

Đúng vậy, cô ta chính là em gái ruột của Phó Đình Viễn, Du Ân so với cô ta, tính là cái thá gì.

Đến giờ Phó Đình Viễn hẹn tới phòng ăn, Phó Thiến Thiến khéo léo cười nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ đối diện Phó Đình Viễn.

Lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Phó Đình Viễn, phát hiện rất bình tĩnh, lúc này cô ta mới âm thầm thờ phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn thấy trên bàn đều là để ăn cô ta thích ăn, Phó Thiến Thiến hoàn toàn thả lỏng.

Phó Đình Viễn chủ động hỏi cô ta: “Gần đây thế nào?”

Phó Thiến Thiến vừa ăn vừa nói: “Cứ như vậy thôi?”

Phó Đình Viễn tao nhã ăn vài miếng thức ăn sau đó chậm rãi nói: “Em có kế hoạch gì cho tương lai không?”

Bình luận

Truyện đang đọc