SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Cô muốn biến đau thương thành sức mạnh, cô muốn vượt mọi chông gai trên đường làm biên kịch này, cô muốn đạp vẻ kiêu căng tự phụ của Phó Đình Viễn dưới chân.

Sau khi triệt để cứng đối cứng với Phó Đình Viễn, Du Ân vẫn luôn ở nhà dốc sức liều mình viết bản thảo.

Cô muốn nhanh chóng viết cho xong kịch bản, để cho tổ làm phim nhanh chóng bắt đầu quay phim, nhanh chóng chấm dứt việc phải gặp Phó Đình Viễn.

Tuy cô viết chuyện này là không thể vì cho dù cô có giao bản thảo rồi thì trong quá trình quay phim vẫn sẽ có vấn đề cần tìm đến cô, nhưng có thể sớm ngày chấm dứt thì càng tốt, chẳng phải có thể sớm phân rõ giới hạn với Phó Đình Viễn sao?

Kịch bản mỗi tập của phim truyền hình thường khoảng mười hai ngàn đến mười lăm ngàn, dốc hết sức, trên cơ bản thì một ngày Du Ân viết được một tập, viết đến tối trời tốt đến, đầu hoa mắt váng.

Ngày đó cô nhận được cuộc gọi của Thôi Thiên Tường: “Tiểu Du à, gần đây chúng tôi đang chuẩn bị cho đoàn làm phim, gặp một vài vấn đề, muốn thảo luận với cô một chút, chi trưa nay chúng ta ăn cơm với nhau đi?”

“Được, ông nói địa chỉ đi.” Du Ân đồng ý.

Trong một bộ phim truyền hình, đạo diễn và biên kịch cùng nhau thảo luận nội dung là chuyện thường ở huyện.

Đúng lúc cô cũng viết mệt rồi, ra ngoài thư giãn một chút.

Sau đó Thôi Thiên Tường nội địa chỉ cho cô, ở một quán ăn giữa căn cứ truyền hình là điện ảnh Giang Thành, Du Ân sửa soạn một thoáng rồi bắt xe đi tới.

Đến phòng, Du Ân gõ cửa đi vào, lúc thấy một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Thôi Thiên Tường, lập tức hơi nhíu mày.

Người đàn ông kia là một phó đạo diễn dưới trướng Thôi Thiên Tường, Du Ân đã không ít lần nghe Tô Ngưng nói về tên phó đạo diễn này, hèn mọn, bỉ ổi và háo sắc. Không biết đã chiếm lợi của bao nhiêu diễn viên nữ trẻ trung rồi.

Đương nhiên, những nữ diễn viên đang lúc hót ông ta không dám trêu chọc.

KO

Những cô gái trẻ tuổi mới vào làm, hoặc là cô gái có tính cách mềm yếu dễ bắt mặt, đối mặt với sự quấy rối của ông ta chỉ có thể nén giận.

Du Ân nhìn người đàn ông kia, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Lần trước ăn cơm với Thôi Thiên Tường, tay của Thôi Thiên Tường suýt thì sờ vào eo của cô, sau khi trở về cô đã suy nghĩ rất lâu.

Lần ra ngoài này cô cố ý mặc rất kín, ống tay áo khoác rộng thùng thình và quần bò dài, không lộ ra bất kỳ phần da thịt nào, sợ vì cách ăn mặc của mình mà dẫn đến suy nghĩ xấu xa của mấy tên đàn ông.

Cô cố gắng chào hỏi với bọn họ rồi ngồi xuống, tên đạo diễn kia thuận thế khác tay lên vai của cô.

Tên đàn ông không kiêng nể gì, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Tiểu Du à, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Da nhìn non như vậy, trong veo như nước ấy.”

Ông ta vừa với vừa duỗi tay sờ mặt của Du Ân, Du Ân không nhịn được đứng dậy tránh né.

Cô cố gắng cong miệng cười: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”

Sau khi Du Ân ra ngoài thì chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Tô Ngưng, nói với Tô Ngưng chuyện cô đụng phải tên phó đạo diễn hèn mọn bỉ ổi kia.

Tô Ngưng lập tức bắt đầu cảnh giác: “Cậu tìm cớ rời khỏi đi, đừng nhắc nhiều đến tên già kia, buồn nôn lắm.”

DU Ân rất đau đầu: “Có thể sau này bọn tớ còn phải ở chung thảo luận nội dung, trực tiếp đắc tội họ cũng không tốt.”

Tô Ngưng đang là nữ minh tinh hot, không thèm nhìn thẳng mấy tên đàn ông không biết xấu hổ này, nhưng cô lại không giống.

Nhiều nhất cô cũng chỉ là một biên kịch nhỏ có tài năng mà thôi, trước khi công thành danh toại thì cô không dám đắc tội ai.

Tô Ngưng nói: “Bây giờ tớ không qua đó được, không thì tớ đã qua với cậu rồi.”

Tô Ngưng là người được chọn đóng vai Vương phi, ăn cơm với đạo diễn và biên kịch rất bình thường.

Du Ân suy nghĩ nói: “Tớ gọi cho sếp Chung.”

“Cho dù Chung Văn Thành có chạy đến cũng it nhất phải nừa tiếng” Tô Ngưng bác bỏ để nghị của cô.

 

Bình luận

Truyện đang đọc