Chương 317
Nhưng Tử Dạ đã đỏ mắt vì vụ việc với Chung Văn Thành và Du Ân ở bên nhau nên đã thế chấp căn biệt thự hiện tại của cô ta, tất cả tài sản của cô ta trong những năm qua đều là căn biệt thự này.
Tuy nhiên, sau khi Tử Dạ nhận được kịch bản, mọi thông tin đều giao cho Ngô Mẫn kiểm tra, cô ta không hề quan tâm đến khâu chuẩn bị công việc. Trong lòng Ngô Mẫn không thích nên mới cố tình giả vờ như không nghe thấy tiếng hét do tâm trạng xấu của Tử Dạ, cô ta chỉ làm công việc của mình một cách im lặng.
Ngoài Tử Dạ, còn có một người khác bị kích thích, đó là Phó Đình Viễn.
Khi nhìn thấy những bình luận nói rằng Du Ân thật lòng yêu Chung Văn Thành, anh đã tức giận đến mức suýt ném điện thoại di động của Dịch Thận Chỉ ra ngoài.
Dịch Thận Chỉ giật lấy điện thoại của anh ta, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Phó Đình Viễn hoàn toàn suy sụp, anh nghĩ đến chuyện mình bắt Du Ân giải quyết mối quan hệ với Chung Văn Thành, cô lại xử lý bằng cách đến nhà Chung Văn Thành vào nửa đêm sao?
Hay là anh đã phán đoán sai, cô thật sự đã yêu Chung Văn Thành rồi ư?
Giơ tay lên che mặt, yếu ớt dựa vào lưng ghế sô pha, anh nặng nề nói: “Có phải tôi chết rồi thì cô ấy mới tha thứ cho tôi phải không?” 1 Dịch Thận Chỉ bị lời nói của anh hù chết khiếp, vì vậy liền bỏ đi nụ cười cợt nhả trên mặt, kinh hãi hỏi anh: “Không phải chứ lão Phó? Cậu đây là bắt đầu đòi sống đòi chết rồi à?”
Phó Đình Viễn mím môi không nói gì, vẫn tiếp tục dựa vào chỗ đó và vẫn đưa tay lên che mắt.
Bởi vì anh đã che mắt lại nên cả Dịch Thận Chỉ và Hứa Hàng đều không thể nhìn thấy biểu hiện thật của anh, nhưng họ có thể cảm nhận được nỗi thương cảm của anh.
Dịch Thận Chi và Hứa Hàng liếc nhìn nhau, Dịch Thận Chi đập bàn: “Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao?
Cậu muốn có phụ nữ như thế nào mà người anh em này lại không tìm được à?”
“Cậu chờ đó, tôi sẽ gọi một đám đến đây cho cậu. Béo, mập, ốm, gầy gì đều có đủ cho cậu chọn” Dịch Thận Chi vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Phó Đình Viễn bỏ bàn tay đang che mặt xuống, tức giận nói: “Ai thèm đám phụ nữ lộn xộn bát nháo đó chứ.”
Anh không phải loại người háo sắc, cũng không phải là người tùy tiện, hơn nữa tìm được một đám phụ nữ về là có thể giải quyết vấn đề à?
Trước kia anh nói gì Dịch Thận Chi sẽ nghe theo, nhưng lần này Dịch Thận Chi hoàn toàn không để ý mà cứ thế gọi điện thoại.
Mười phút sau, có người gõ cửa căn phòng của họ, một đám phụ nữ bước vào, trong nháy mắt cả không gian nồng nặc mùi son phấn.
Phó Đình Viễn: “…”
Hứa Hàng ngửi thấy mùi nước hoa và son phấn thì hắt hơi, liền lặng lẽ đứng dậy tránh ra một góc.
Dịch Thận Chỉ chỉ thị cho những người phụ nữ: “Tổng giám đốc Phó đang không vui, hãy cố gắng làm cho cậu ấy vui vẻ: Nói xong, anh ta liếc nhìn Hứa Hàng đang ở bên cạnh, nói như đang xem một chương trình hay: “Cậu Hàng cũng thất tình, cũng cần được an ủi.”
Hứa Hàng suy sụp, anh ta làm gì sai à? Tại sao lại nhét một đám phụ nữ vào tay anh ta chứ?
Hứa Hàng vừa định đứng dậy rời đi thì có người đã nhanh chân ra ngoài trước một bước, người kia đúng là Phó Đình Viễn.