SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 241

Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không gây ầm ï gì là bởi vì lập trường của bọn họ đều nhất trí.

Cả học tập và sự nghiệp đều xuất sắc như Đổng Văn Huệ mong muốn.

Hẹn hò với Thẩm Dao, như Đổng Văn Huệ mong muốn.

Sau đó kết hôn với Du Ân, mặc dù ban đầu Đổng Văn Huệ không muốn, nhưng thấy anh không yêu Du Ân, Đổng Văn Huệ không còn bất mãn nữa.

Mâu thuãn bùng phát bắt đầu từ việc anh không muốn kết hôn với Thẩm Dao, hết việc này đến việc khác không như Đổng Văn Huệ mong muốn.

Nhưng anh là người sống, có sở thích và lựa chọn của riêng mình, mọi thứ làm sao có thể tùy theo Đổng Văn Huệ cho được.

Bao nhiêu năm sát phạt quyết đoán trên thương trường, Phó Đình Viễn không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó những người thân nhất của anh lại khiến anh kiệt sức vô tận.

Khi Đổng Văn Huệ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Phó Đình Viễn đang canh giữ bên giường bệnh.

Ngoài việc chăm sóc cho bà ta, anh không đề cập một lời nào về việc để Du Ân rút đơn kiện, và anh cũng tuyệt đối sẽ không đề cập đến nó.

Cuối cùng, Đổng Văn Huệ không thể chịu đựng được nữa mà nổi bão trước: “Chẳng lẽ con cứ mặc kệ sự sống chết của mẹ sao? Đây là một người đang sống rành rành đấy!”

Phó Đình Viễn bình tĩnh trả lời: “Mẹ, nếu ngày đó Du Ân thật sự bị hai người đàn ông đó “va chạm’, cô ấy cũng sống không nổi, thì đó cũng là một mạng người.”

Đổng Văn Huệ gầm lên: “Nhưng không phải cô ta đã không Sao ư?”

Động tác rót nước của Phó Đình Viễn khựng lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn.

Nhưng rõ ràng, cả mẹ anh và Phó Thiến Thiến đều không nghĩ đó là một vấn đề.

“Ừ, thực sự không sao, và cũng may là không sao, nên Thiến Thiến có lẽ sẽ không bị kết án nặng lắm” Có lẽ là đã quá thất vọng với Đổng Văn Huệ, vì vậy bây giờ Phó Đình Viễn đã có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ lời nói nào của Đổng Văn Huệ rồi.

Nhưng anh là người sống, có sở thích và lựa chọn của riêng mình, mọi thứ làm sao có thể tùy theo Đổng Văn Huệ cho được.

Bao nhiêu năm sát phạt quyết đoán trên thương trường, Phó Đình Viễn không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó những người thân nhất của anh lại khiến anh kiệt sức vô tận.

Khi Đổng Văn Huệ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Phó Đình Viễn đang canh giữ bên giường bệnh.

Ngoài việc chăm sóc cho bà ta, anh không đề cập một lời nào về việc để Du Ân rút đơn kiện, và anh cũng tuyệt đối sẽ không đề cập đến nó.

Cuối cùng, Đổng Văn Huệ không thể chịu đựng được nữa mà nổi bão trước: “Chẳng lẽ con cứ mặc kệ sự sống chết của mẹ sao? Đây là một người đang sống rành rành đấy!”

Phó Đình Viễn bình tĩnh trả lời: “Mẹ, nếu ngày đó Du Ân thật sự bị hai người đàn ông đó “va chạm’, cô ấy cũng sống không nổi, thì đó cũng là một mạng người.”

Đổng Văn Huệ gầm lên: “Nhưng không phải cô ta đã không Sao ư?”

Động tác rót nước của Phó Đình Viễn khựng lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn.

Nhưng rõ ràng, cả mẹ anh và Phó Thiến Thiến đều không nghĩ đó là một vấn đề.

“Ừ, thực sự không sao, và cũng may là không sao, nên Thiến Thiến có lẽ sẽ không bị kết án nặng lắm” Có lẽ là đã quá thất vọng với Đổng Văn Huệ, vì vậy bây giờ Phó Đình Viễn đã có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ lời nói nào của Đổng Văn Huệ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc