Chương 605
Chủ đề của anh nhảy rất nhanh, nhất thời cô không nhớ nổi anh đã nói gì.
Phó Đình Viễn nghiến răng hàm sau: “Em thật không có lương tâm!”
Sau đó anh thì thào: “Anh đã nói, cho dù em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không từ bỏ em”
Du Ân nhớ ra khi cô đang ở trong phòng khách sạn, vất vả lắm mới bò tới lấy điện thoại di động, cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Phó Đình Viễn, và quả thật anh đã nói điều này khi sắp cúp máy.
Du Ân biết ý của anh: ngay cả khi cô bị Tống Tử Dụ xâm phạm, anh vẫn sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
Khi đó ý thức của cô còn chưa sáng suốt, bây giờ lại nghe anh nói những lời như vậy, đáy lòng cũng không phải không kinh ngạc.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nói: “Không cần.”
Anh muốn gió được gió, muốn mua được mưa, anh đẹp trai lại có phong độ, nếu cô thật sự đánh mất đi sự trong trắng của mình thì tại sao anh lại phải chịu oan ức chứ.
Phó Đình Viễn siết chặt vai cô và bắt cô phải ngước mắt lên lần nữa: “Tại sao không cần thiết?”
Anh gằn từng chữ trách móc cô: “Du Ân, chỉ là em không dám đối mặt với tình cảm của anh dành cho em, chỉ là em không tin rằng anh yêu em, không tin anh yêu em sâu đậm như vậy!”
Du Ân mím môi, nhưng không nói gì, cô… thật sự không tin anh lại yêu cô sâu đậm như vậy.
Phó Đình Viễn nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô không tin, tức giận đến mức muốn phun lửa ra khỏi miệng.
Anh túm lấy chiếc áo khoác cô để sang một bên và giận dữ nói: “Mặc áo vào rồi anh ra ngoài đi dạo với em.
Nếu không phải hiện tại cô bị thương, anh nhất định phải đặt cô lên giường, dùng những cách khác để thuyết phục cô về lời nói của mình.
Ở chỗ của Du Ân, mặc dù Phó Đình Viễn cứ khó tính với cô, nhưng anh cũng quan tâm cô tỉ mỉ, hoàn toàn không rổi thành một mớ hỗn độn như trong nhà họ Thẩm.
Thẩm Dao được đưa đến bệnh viện vì ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy và thấy mấy từ khó coi như “dây dưa với Tổng Tử Dụ” đang lên hot search, và khi thấy mình bị mắng thậm tệ nhất có thể trong các bình luận, trước mắt cô ta tối om, suýt nữa thì ngất đi.
Trước ánh mắt khinh thường và ghê tởm của những người xung quanh, Thẩm Dao rời bệnh viện trong sự xấu hổ và đau khổ.
Cuối cùng khi về đến nhà, cô ta thấy mẹ mình là Lâm Như đang khóc trên ghế sofa trong phòng khách ngay khi cô ta bước vào.
Lâm Như cũng biết rằng Thẩm Dao và Tống Tử Du đang lên hot search, đó là con gái bà ta sinh ra, Lâm Như không cần nghĩ cũng biết nhất định là Thẩm Dao muốn hại Du Ân, kết quả thành ra chính cô ta bị đưa vào bẫy do chính mình đặt ra.
Cô ta không chỉ tự đưa mình vào bẫy, mà còn đưa ba và cả người phía trên vào, nếu không thì tại sao Diệp Văn và Phó Đình Viễn lại hành động nhanh như vậy, không có chỗ cho bọn họ kịp phản ứng.
Lâm Như tức quá, đứng dậy tát vào mặt Thẩm Dao, mắng: “Mày còn mặt mũi mà quay về sao!”
Sau khi đánh xong, Lâm Như lại gục xuống ghế sô pha trong tuyệt vọng, che mặt và bật khóc rống lên.
Đánh và mắng cô ta bây giờ có ích lợi gì khi việc đã đến mức này chứ?
Nhà họ Thẩm xong đời rồi!
Thẩm Dao đã bị Tống Tử Dụ giày vò một trận, Lâm Như lại còn tát cô ta một cái, cô ta nặng nề ngã xuống đất, đau đớn khiến cô ta bật khóc ngay lập tức.