SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

 

Tuy nhiên cũng không thể không thừa nhận, năng lực của tên Phó Đình Viễn này cũng rất xuất sắc. Mấy năm nay dưới tay anh, Phó thị phát triển với tốc độ rất nhanh, khí thế ngất trời.

Bộ điện ảnh truyền hình Phó thị chỉ là do Phó Đình Viễn tiện tay thành lập, vậy mà hiện giờ cũng đã trở thành vị trí đầu tàu của ngành giải trí điện ảnh truyền hình Giang Thành.

Vậy nên, Phó Đình Viễn có tư cách không coi ai ra gì.

Tuy nhiên, nếu trong tình cảm vẫn giữ dáng vẻ này, thì chỉ e rằng sẽ gặp phải thất bại.

Đương nhiên, nếu người phụ nữ anh yêu không quan tâm đến dáng vẻ này, thì anh cũng có thể viên mãn hạnh phúc.

Thời gian bữa tối, khi ông cụ Phó đang định ăn cơm, thì ngoài cửa vang lên tiếng động cơ của xe.

Quản gia thò đầu ra quan sát một lượt rồi nói: “Hình như là Đình Viễn.”

Ông cụ Phó khẽ cong khóe môi, sau đó khịt mũi: “Dễ kích động như vậy, không giống nó chút nào.”

Quản gia cười: “Vẫn là kế sách của ông tốt.”

Ông cụ Phó bật cười đắc ý, sau đó nghiêm chỉnh ngồi đợi Phó Đình Viễn bước vào.

Sau khi Phó Đình Viễn bước vào cửa cũng không khách sáo, rửa tay rồi ngồi xuống đối diện với ông cụ Phó.

Ông cụ nói một cách không chào đón lắm: “Không phải cuối tuần, ngọn gió nào đưa một người bận rộn như cháu đến đây.”

Phó Đình Viễn đương nhiên có thể nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của ông cụ, đáp lại với thái độ điềm nhiên như không: “Lâu rồi không đến thăm ông, hôm nay vừa hay có thời gian.”

Ông cụ chậm rãi uống canh: “Hiếm khi có thời gian, tại sao không hẹn hò với Thẩm đại mỹ nhân, đến đây thăm lão già này làm gì?

Phó Đình Viễn còn chưa kịp nói gì thì ông cụ đột nhiên lại nghiêm mặt nói một cách tức giận: “Ông đã nghe chuyện Thẩm Dao làm với Du Ân. Ông cảnh cáo cháu, lần này vì nể mặt cháu nên không không tìm cô ta tính số, lần sau cô ta còn quá đáng như vậy, ông sẽ tìm cô ta nói chuyện, không thì cũng tìm người đến quấy rối cô ta.”

Phó Đình Viễn ngước mắt nhìn ông cụ, ánh mắt tối sầm lại.

Tại sao ông cụ lại biết những chuyện này?

Lẽ nào bên cạnh anh có nội gián mà ông cụ sắp xếp?

Ông cụ khịt mũi: “Trợn mắt nhìn ông làm gì? Thẩm Dao làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Đó là cháu là một người đàn ông thất bại, không chỉ bảo tốt người phụ nữ của cháu!”

Phó Đình Viễn cụp mắt xuống: “Ai nói cô ấy là người phụ nữ của cháu?”

Ông cụ kinh ngạc: “Không phải người phụ nữ của cháu sao? Còn chưa ngủ cùng hả?”

Ông cụ tặc lưỡi nói: “Vậy thì cháu lại càng thất bại hơn, ngôi sao lớn đẹp như hoa như ngọc như vậy mà chưa ngủ cùng, có nỗi niềm khó nói sao?”

Ông cụ không khách khí trêu chọc Phó Đình Viễn, ngay cả mấy câu như nỗi niềm khó nói cũng có thể nói ra.

Quản gia đứng sau lưng ông cụ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ra hiệu cho ông cụ chú ý một chút. Làm sao có thể trêu chọc cháu trai của mình có vấn đề về phương diện chức năng nào đó?

Còn muốn để nhà họ Phó các ông nối dõi tông đường không?

Ông cụ bừng tỉnh, quay sang nói: “Có thể có nỗi niềm khó nói gì chứ, có lẽ chỉ là thích cảm giác người nào đó mang lại cho nó mà thôi.”

Ông cụ lại khẽ cảm thán một câu: “Chỉ đáng tiếc, thích cũng vô dụng, không lấy được.”

Ông cụ làm tổn thương Phó Đình Viễn hết câu này đến câu khác, không hề lưu tình.

Phó Đình Viễn không hề khó chịu trước những lời châm chọc như vũ bão của ông cụ.

Anh ưu nhã dùng bữa, sau khi ông cụ nói xong mới nhàn nhạt mở miệng: “Cháu có một đề nghị.”

Ông cụ khó hiểu: “Đề nghị gì?”

Phó Đình Viễn chậm rãi nói: “Cháu đề nghị ông mở một talk show, ông có thể một mình nói chuyện nửa ngày trời, chắc chắn sẽ không còn ghế trống.”

Bình luận

Truyện đang đọc