Chu Mi đứng bên cạnh đúng lúc giải thích: “Sếp Phó, Du Ân cố gắng tránh mặt ngài là để không bị cô Thẩm nhắm vào.”
Phó Đình Viễn nghe vậy thì khuôn mặt càng u tối, nhưng anh không thể không đồng ý. Du Ân nghĩ cho bản thân như vậy cũng không có gì là không đúng.
Anh nhớ tối hôm qua Du Tùng nói rằng Du Ân thật lòng yêu mình, nhớ từng câu từng chữ cô viết trên blog của cô, trong lòng hiện lên chút bực bội.
Dũng khí của cô đâu mất rồi?
Trước kia còn dám ngồi lên vị trí mợ Phó, bây giờ thì gặp mặt anh còn sợ Thẩm Dao?
Nhưng anh cũng chỉ có thể nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi biết.”
Sau đó Chu Mi bước ra ngoài làm việc, Phó Đình Viễn mở cái hộp ra, liếc mắt đã thấy được chữ viết tay của Du Ân.
Những câu chữ lạnh lùng trên giấy tờ kia càng khiến cho tâm trạng của anh tồi tệ hơn, liếc xong bèn vứt vào sọt rác.
Anh cũng chẳng có hào hứng nhìn cây bút máy, nó giống hệt với cây bút anh dùng hằng ngày.
Nhưng Phó Đình Viễn vẫn gửi tin nhắn cho Du Ân: Đã nhận được bút máy, cảm ơn.
Du Ân nhận được tin nhắn của anh, bèn trả lời anh một câu: Hi vọng anh thích.
Phó Đình Viễn hừ lạnh, tiếp tục gửi: Cô có biết một người phụ nữ tặng bút máy cho một người đàn ông có ý nghĩa thế nào không?
Du Ân không hiểu gì, cái này mà cũng có ý nghĩa sao?
Cô chỉ tùy tiện tặng thôi.
Đương lúc cô đang không hiểu, Phó Đình Viễn lại gửi tin nhắn đến: Biểu thị “Cất câu chuyện tình yêu của chúng ta xuống dưới đáy lòng”.
Sau khi Du Ân đọc được thì run tay, suýt nữa thì ném điện thoại di động đi.
Cô không có! Cô không có!
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn tỏ lòng biết ơn mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng trả lời Phó Đình Viễn: Sếp Phó, tôi thật sự không có ý đó, nếu như không cẩn thận khiến anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi, xin anh đừng cho là thật.
Vốn dĩ tâm trạng của Phó Đình Viễn đã không tốt, thấy tin nhắn của Du Ân thì càng tức đến phát điên.
Anh dứt khoát gọi điện thoại cho Du Ân: “Du Tùng nói, cô đã biết tôi từ khi còn học đại học à?”
Thật ra Phó Đình Viễn muốn nói vừa gặp đã yêu, nhưng lại cảm thấy anh không nên nói chuyện này, vì vậy rồi thành từ “biết”.
Du Ân xấu hổ đến nổi da gà da vịt toàn thân dựng đứng cả lên, cô không biết tại sao Du Tùng lại nói chuyện từ xưa xửa xừa xưa này cho Phó Đình Viễn, cô chỉ biết rằng hiện tại cô không muốn đối mặt với vấn đề này.
Vì vậy cô cầm điện thoại, giả vờ ngu ngơ nói: “Hả? Này? Sếp Phó, anh vừa mới nói gì vậy?”
Sau đó lại nói thêm: “Tôi chẳng biết cái điện thoại này bị làm sao nữa, tự dựng không có tín hiệu gì cả.”
Cô lầm bầm lầu lầu xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
Phó Đình Viễn: “…”
Anh là ai chứ, ấy vậy mà cô lại dùng cái hành động vụng về như vậy để qua mắt anh?
Cô chỉ đơn giản là không muốn trả lời vấn đề này mà thôi.
Đương nhiên, anh cũng cố ý xuyên tạc món quà cô tặng anh, khiến cho cô không thể thoải mái được.
Sau khi Du Ân cúp điện thoại thì ném sang một bên, coi nó như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Du Tùng bị điên hay sao mà lại nói những lời này với Phó Đình Viễn?
Điện thoại lại vang lên, có tin nhắn gửi đến.
Phó Đình Viễn lại gửi tin nhắn đến: Du Thế Quần và Du Tùng đã đi khỏi Giang Thành, cô có thể về rồi.
Du Ân kinh ngạc một lúc, không nói nổi thành lời.
Cha con Du Thế Quần đã đi rồi sao?
Chẳng phải chuyện này có nghĩa là cô đã thoát khỏi bọn họ rồi sao?
Sau khi ổn định là tinh thần, Du Ân nhanh chóng hiểu rõ, nhất định là Phó Đình Viễn đuổi bọn họ đi.
Cha con Du Thế Quần thích bắt nạt kẻ yếu nhưng cũng sợ kẻ mạnh, nếu không phải một người quyền cao chức trọng như Phó Đình Viễn đè ép bọn họ, sao bọn họ có thể tha cho cô? Thậm chí còn rời khỏi Giang Thành.