SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

 

Phó Đình Viễn ghét bỏ nói: “Lúc vừa mới đến cậu còn nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi.”

Dịch Thận Chi đã làm bạn với anh nhiều năm, sao anh không biết suy nghĩ của Dịch Thận Chi được.

Hai chị em Chu Mi và Chu Bắc đã ở bên cạnh làm việc với anh vài năm rồi, chẳng biết gần đây Dịch Thận Chi bị gì, thấy Chu Mi là muốn trêu chọc đụng chạm.

Dịch Thận Chi rất giỏi chơi trò tình ái, Chu Mi chơi không lại.

Hai chị em Chu Mi và Chu Bắc trung thành và thật lòng với anh, anh cũng chăm sóc hai người như em trai em gái. Phó Đình Viễn cho rằng anh phải nhắc nhở Dịch Thận Chi.

Dịch Thận Chi trông như tùy ý hỏi: “Sao cậu biết bọn tôi không hợp?”

Phó Đình Viễn giương mắt nhìn anh ta: “Hai người có hợp hay không, cậu không biết sao? Chẳng lẽ muốn cô ấy trở thành Du Ân thứ hai?”

Tốt xấu gì gia đình của Du Ân cũng coi như là thường thường bậc trung, nhưng xuất thân của Chu Mi thì thật đúng là nghèo rớt mồng tơi.

Hoàn cảnh của Dịch Thận Chi trong nhà họ Dịch cơ hơi đặc biệt, nếu anh ta muốn lâu dài với Chu Mi… không phải khó bình thường đầu.

Phó Đình Viễn lại nói thêm một câu: “Đương nhiên, nếu cậu nói chỉ muốn chơi đùa với Chu Mi thì tôi sẽ không đồng ý, cậu mau tắt hy vọng đi.”

Đôi mắt hoa đào của Dịch Thận Chi híp lại, không biết có nghe lọt lời cảnh cáo của Phó Đình Viễn không.

Sau đó anh ta cười dời đề tài: “Ôi, nhìn không ra đó, thì ra cậu biết rõ Du Ân sau lưng cậu chịu không biết bao nhiêu là ấm ức.”

Phó Đình Viễn không mở mắt, che giấu con người, không nói tiếp.

Đương nhiên anh biết rằng Du Ân chịu rất nhiều ấm ức, mẹ nó không biết ở trước mặt anh hiềm khích Du Ân không biết bao lần, ở trước mặt Du Ân cũng lúng túng không ít.

Nhưng trước kia anh có rất nhiều bất mãn với Du Ân, họ nên chẳng muốn quan tâm đến cảm nhận của cô.

Bây giờ bỗng nhiên nhớ đến những chuyện kia, Phó Đình Vân cảm thấy các giác quan được phóng đại vô hạn, những khó chịu trước kia của Du Ân hiện rõ mồn một trước mặt anh, anh mới phát hiện, lúc trước anh thờ ơ, bạc tình đến cỡ nào.

Dịch Thận Chi cũng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Hiệu suất công việc của Chu Mi rất cao, nhanh chóng tổ chức một cuộc họp nhân viên liên quan, địa điểm là tại phòng họp chung đình.

Lần này dưới sự đề nghị của Du Ân, Tô Ngưng cũng được mời tham gia cuộc họp lần này, với tư cách là nhân vật chính Vương phi.

Tô Ngưng không thể tưởng tượng nổi mà cầm tay Du Ân hỏi: “Cậu thấy tớ có thể diễn kiểu nhân vật xinh đẹp, điềm tĩnh như Vương phi được sao?”

Vẻ ngoài của Tô Ngưng xinh đẹp sinh động, đến giờ luôn diễn rất chân thật, gợi cảm hoặc là nhân vật lạnh lùng mạnh mẽ, Vương phi lại là nhân vật xinh đẹp, điềm tĩnh không tranh quyền thế, tới giờ không ai tìm đến cô ấy.

Du Ân nhìn Tô Ngưng rồi gật đầu: “Tớ thấy cậu có thể diễn tốt.”

Chính Tô Ngưng cũng không tin được, bản tính trời sinh của cô ấy là thích gây chuyện thị phi, xinh đẹp điềm tĩnh thật sự không liên quan gì đến cô ấy.

Du Ân biết cô ấy đang chần chừ, nhẹ giọng nói: “Tô Tô, tớ biết thật ra bên trong cậu là một cô hái dịu dàng xinh đẹp lại lịch sự điềm tĩnh.”

Mối quan hệ giữa Tô Ngưng và Du Ân được xây dựng từ thời học cấp ba, Du Ân hiểu cái đẹp của Tô Ngưng hơn bất kỳ kẻ nào.

Tô Ngưng suýt chút nữa thì khóc lên vì câu nói của Du Ân.

Bình luận

Truyện đang đọc