Chương 904
Còn việc của đám người ông cụ Đổng phải thương lượng với cảnh sát, vì vậy Phó Đình Viễn chỉ đứng ở cửa và hàn huyên vài câu với Chu Mi, hỏi một chút về tình trạng sức khỏe của cô ta.
Cuối cùng, anh để lại một câu: “Có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Đôi mắt của Chu Mi đỏ bừng vì xúc động, cô ta biết Phó Đình Viễn luôn coi cô ta và Chu Nam là người thân, chăm sóc họ như em gái, em trai.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Chu Mi thở dài cảm thán với Du Ân: “Sếp Phó rất tốt với tôi và Chu Nam. Mặc dù anh ấy không giỏi thể hiện, nhưng chúng tôi đều có thể cảm nhận được tấm lòng của anh ấy.”
Một câu “Có chuyện gì cũng có thể nói với tôi” của Phó Đình Viễn vừa rồi đã quá đủ với Chu Mi.
Cô ta biết rằng nếu một ngày nào đó chuyện đứa trẻ không giấu giếm được Phó Đình Viễn, thì anh chắc hẳn sẽ đứng về phía cô ta, chứ không phải ở bên… Dịch Thận Chi.
“Anh ấy không giỏi thể hiện?” Du Ân nghe Chu Mi nhận xét Phó Đình Viễn không giỏi biểu đạt, lập tức lộ vẻ ghét bỏ.
Cô cảm thấy Phó Đình Viễn thực sự quá giỏi trong việc biểu đạt, hơi một tí là nói những lời khiến cô đỏ mặt thót tim, hoặc những lời yêu thương khiến cô buồn nôn đến nổi da gà.
Nhìn thấy cô như vậy, Chu Mi không nhịn được cười nhẹ: “Cô và sếp Phó bây giờ thật ngọt ngào. Lúc nãy anh ấy rời đi, ánh mắt luôn lưu luyến không rời mà dán vào người cô, hận không thể đưa cô đi cùng.”
“Đừng nhắc đến anh ta nữa.” Du Ân nhớ tới buổi sáng Phó Đình Viễn đè cô đủ kiểu hoang đường thì sinh lòng “phiền chán” với anh.
“Du Ân, nhìn thấy bây giờ cô và sếp Phó như vậy, tôi thật sự rất mừng cho hai người.” Lời nói của Chu Mi xuất phát từ nội tâm: “Có con hay không cũng không cần thiết, hai người sống tốt mới là quan trọng.”
Du Ân là bạn tốt của cô ta, Phó Đình Viễn lại đối xử với cô ta như một thành viên trong gia đình, hơn bất kỳ ai khác, Chu Mi rất hy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc ngọt ngào.
Du Ân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, anh ấy bây giờ rất tốt, là do khúc mắc của tôi quá nặng.”
Phó Đình Viễn của bây giờ, yêu cô, chiều cô, thương cô, tôn trọng cô, là do cô luôn từ chối chấp nhận anh vì chuyện đứa bé.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Chu Mi gợi ý: “Hay là hai người thử ống nghiệm xem sao?”
Chu Mi nói xong liền thở dài: “Nhưng mà đặt ống nghiệm thì cô phải chịu khổ nhiều lắm, nghe nói chọc và lấy trứng rất đau, hơn nữa chưa chắc đã thành công trong một lần.”
Du Ân gật đầu: “Tôi cũng đã nghĩ tới phương pháp này, hôm khác sẽ đề cập với anh ấy một chút.”
Cô không ngại khổ, nếu bây giờ cô và Phó Đình Viễn đã ở trong tình trạng như vậy, cô cũng có thể cố gắng cho tương lai của bọn họ.
Ngay khi phát hiện ra cơ thể có gì đó không ổn, cô chỉ nghĩ đến việc đừng liên lụy đến anh, cho nên bốc đồng và dứt khoát bỏ đi, còn đâu tâm trạng để nghĩ đến việc đặt ống nghiệm và các phương pháp khác.
Chu Mi nói: “Nhưng tôi không nghĩ rằng sếp Phó sẽ đồng ý. Anh ấy sẽ không để cô phải chịu khổ thế đâu.”
Du Ân không nói gì, cô nghĩ thầm, Phó Đình Viễn có đồng ý hay không, cô cũng sẽ thử.
Anh không đồng ý, cùng lắm thì cô sẽ một mình đến bệnh viện cả ngày.
Nếu anh đồng ý, có thể đi cùng cô là tốt nhất.