Nếu như anh lật bài ngửa với Thẩm Thanh Sơn, dường như cũng không thể nào nhận thêm bất cứ sự sắp xếp nào của bọn họ.
Đồng Văn Huệ bị anh làm cho nghẹn một lúc lâu không nói nên lời, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu mẹ bảo con đưa Thiên Thiên đi cùng, muốn con giới thiệu cho con bé một người đàn ông ưu tú”
Đồng Văn Huệ lại thở dài nói: “Không phải con ngại con bé không hiểu chuyện, gây rắc rối sao? Mẹ cũng nghĩ, thay vì đưa con bé ra nước ngoài chịu khổ cũng chẳng bằng tìm cho nó một người để kết hôn.”
Phó Đình Viễn bị lời của mẹ mình chọc cười.
Đầu tiên, Đồng Văn Huệ nói để anh đưa Phó Thiển Thiến theo tham dự, đến lúc đó người thật sự xuất hiện với anh tám mươi phần trăm là Thẩm Sao.
Bọn họ tuỳ ý mượn cớ, Phó Thiển Thiển không đi, dù sao Phó Thiển Thiển cũng cùng phe với bọn họ.
Quan trọng chính là mẹ anh vì không để Phó Thiến Thiến ra nước ngoài thật sự đã không từ bất kì thủ đoạn tồi tệ này, lại còn định dứt khoát gả Phó Thiến Thiến đi.
Những năm gần đây danh tiếng của Phó Thiến Thiển rộ lên ở Giang Thành, đổi bạn trai cũng thường xuyên như thay quần áo, người đàn ông nào có thể muốn cô ta?
Người đàn ông có gia đình bình thường, chắc chắn Phó Thiên Thiên và Đồng Văn Huê sẽ coi thường.
Cho nên, mẹ anh cho rằng muốn gả Phó Thiển Thiển đi là chuyện dễ dàng như thế?
Còn nữa, mẹ anh nói gì mà Thiến Thiến ra nước ngoài chịu khổ, rõ ràng anh là vì muốn tốt cho Phó Thiên Thiến, tốt cho tất cả mọi người nên mới đưa ra quyết định này.
Hít một hơi thật sâu, anh duy trì giọng điệu bình tĩnh: Mẹ, nếu xét về việc giới thiệu một người đàn ông ưu tú hay một người phụ nữ ưu tú, mẹ nhiều hơn con, chuyện lập gia đình của Thiến Thiến mẹ cứ tự mình lo liệu đi, con không có ứng cử viên thích hợp”
Nói bóng nói gió, anh không thể đưa Phó Thiên Thiên tham dự buổi tiệc.
Cũng không thể giới thiệu bạn trai gì đó cho Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến không xứng những người đàn ông ưu tú, xuất chúng anh quen biết.
Sau khi nói xong, anh còn nói: “Con vẫn đang dùng cơm với bạn, cúp trước.”
Đồng Văn Huệ a lô chừng mấy tiếng cũng không ngăn được ý muốn cúp điện thoại của anh.
Phó Đình Viễn cúp điện thoại, Dịch Thận Chi ở bên cạnh nói: “Dạ tiệc từ thiện mẹ cậu nói không phải là buổi tiệc của hiệp hội điện ảnh đó chứ? Nếu là bên điện ảnh, tôi cảm thấy tám mươi phần trăm Du Ân sẽ tham gia.”
Phó Đình Viễn:“…”
Hứa Hàng cho là đúng: “Tôi cũng nghĩ thế, nếu như với tư cách là một biên kịch, cô ấy chắc chắn sẽ tham gia biểu thế này.”
Lòng Phó Đình Viễn càng châm chích, bởi vì một khi Du Ân tham gia chắc chắn sẽ xem như bạn gái Chung Văn Thành.
Dịch Thận Chi lại ríu rít nói: “Nói thật, lối ăn mặc lộng lẫy sau này của Du Ân thật sự khiến người ta kinh động”
Lời nói này của Dịch Thận Chi rước lấy cái nhìn căm tức của Phó Đình Viễn, nhắc tới chuyện này, Phó Đình Viễn cũng nhớ sắp tới lễ kỉ niệm của tập đoàn Phó Thị.
Đó đơn giản sẽ là cơn ác mộng của anh.
Ban đầu Du Ân mặc một bộ quần áo đỏ, đôi môi đỏ mọng mê người, ánh mắt kiên quyết.
Từ đó về sau, Phó Đình Viễn luôn tỏ ra chán ghét những người phụ nữ mặc quần áo tươi đẹp, hoặc tố môi đỏ thẫm, trang điểm đậm.
Anh cảm thấy rằng mình sắp bị Du Ân làm cho bệnh tâm thần.
Chủ yếu trong ba năm sống cùng với anh, ngày thường Du Ân cũng trang điểm nhẹ nhàng, ấm áp, trông như phong cách mát mẻ của một gia đình hoà thuận.
Lần đó cô ăn mặc lộng lẫy, chói mắt, nếu như để lại chuyện tốt cho anh thì thôi.
Thế nhưng cô lại quăng đơn xin ly hôn vào mặt anh trước nhiều người như thế, không những khiến anh mất hết mặt mũi mà còn tạo bóng mờ trong lòng anh.
Dịch Thận Chi cũng cảm nhận được cái nhìn căm tức của anh, vội vàng giơ hai tay cười nhận sai nói: Tôi sai rôi, tôi sai rôi, tôi không nên nói.
Lúc này về mặt Phó Đình Viễn mới hoà hoãn một chút.
Ba người tiếp tục dùng cơm, sau khi Phó Đình Viễn nhìn điện thoại lần thứ N. Dịch Thận Chi khó hiểu hỏi anh: “Cậu đang có chuyện gì gấp?”
Phó Đình Viễn hòi: “Có ý gi?”