Bốn người trong nhóm tính ra là anh ta, Dịch Thận Chi, Hứa Hàng và Giang Kính Hàn, tên. nhóm là F4 Giang Thành.
Tên nhóm do Dịch Thận Chi đặt, lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóm này, Phó Đình Viễn đã có ý muốn rời nhóm rồi.
Dịch Thận Chi: Mọi người xem hot search chưa? Du Ân ở bên Chung Văn Thành rồi hả?
Hứa Hàng: “…”
Giang Kính Hàn: “…”
Giang Kính Hàn: “Cho nên, cách đây một khoảng thời gian lão Phó bảo tôi đứng ra gửi thư luật sư giúp Du Ân, thành tâm nhầm chỗ rồi ư?”
Dịch Thận Chi: Tôi vốn muốn xem lão Phó quay đầu ăn cỏ cũ như thế nào, không ngờ tới còn chưa đợi cậu ấy ăn, người ta đã tìm người khác trước rồi.
Sau khi Dịch Thận Chi nói xong còn liên tục gửi mấy biểu cảm cười sằng sặc, khi Phó Đình Viễn nhìn thấy trong lòng có ý muốn đem Dịch Thận Chi mài trên đất.
Hứa Hàng: “Tôi xem hot search rồi, vẫn còn đang kinh ngạc, thật không thể tin được đây là sự thật.”
Dịch Thận Chi: “Haizz, tay cũng nắm rồi, không tin cũng phải tin rồi.”
Phó Đình Viễn xem nhật ký trò chuyện của bọn họ xong, nén biểu cảm không thể tin tưởng xuống đi xem hot search trước, tấm ảnh Chung Văn Thành nắm tay Du Ân, tạo cho anh chấn động quá lớn, đến nỗi anh ngồi thụp xuống giường.
Xem lại bức ảnh đó một lần nữa còn phóng to ra, xác nhận hai người thật sự đang nắm tay.
Lồng ngực giống như bị cái gì đó sắc bén tàn nhẫn đâm một nhát, vừa đau đớn vừa khó chịu.
Có lẽ trước đây Du Ân luôn một lòng một dạ với anh, cho nên dù ly hôn, anh cũng không tin Du Ân sẽ ở bên người đàn ông khác.
Những bức ảnh nắm tay này…
Giơ tay cho mái tóc đen của mình, Phó Đình Viễn cầm thuốc lá ra ban công hút.
Tin nhắn trong nhóm bốn người vẫn cứ vang lên, Dịch Thận Chi @ tag anh cũng gửi lời an ủi cho anh: “Lão Phó, cậu có ổn không?”
Hứa Hàng: “Không biết lão Phó có ổn không, chứ tôi không ổn.”
Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đều hiểu ý của Hứa Hàng là gì, không thể chấp nhận được Du Ân một lòng một dạ với Phó Đình Viễn đã ở bên người khác rồi.
Bọn họ chỉ là người ngoài, cũng cảm thấy hơi khó chịu, huống hồ là người có liên quan – Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn vừa hút thuốc vừa nói một câu trong nhóm: “Sao các cậu vô vị như thế?”
Cho tới bây giờ, trước mặt mọi người anh vẫn gượng ép làm ra vẻ không có việc gì.
Giang Kính Hàn không nói gì hết, chỉ gửi một cái biểu cảm ngón tay cái, để like cho tâm lý tốt đẹp của anh.
Dịch Thận Chi phát biểu: “Phân rõ giới hạn với Thẩm Dao rồi, Du Ân cũng có bến đỗ mới, có cần tôi giới thiệu cô gái khác cho cậu không?”
Phó Đình Viễn cắn đầu mẩu thuốc lá mất hứng trả lời: “Không có hứng thú.”
Một câu của anh đã chấm dứt cuộc trò chuyện, mọi người không có cách nào nói tiếp, cả nhóm yên lặng mất một lúc.
Sau một lúc lâu, Phó Đình Viễn hút hết một điếu thuốc, chủ động đề nghị: “Ra ngoài uống rượu không?”
Dịch Thận Chi là người đầu tiên trả lời anh: “Mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu.”
Phó Đình Viễn: “…”
“Mẹ nó ai mượn rượu giải sầu hả?” Anh nói một câu như thế này.
Dịch Thận Chi chỉ gửi mấy cái biểu cảm cười haha sặc sụa, sau đó mới rủ: “Gặp ở chỗ cũ”
Vì Hứa Hàng muốn tăng ca nên không thể tham gia, Giang Kính Hàn nhà có cô vợ trẻ đẹp ít khi tới tụ họp với bọn họ, hiếm thấy ngỏ ý muốn tham gia.
Xem ra, mọi người đều cảm thấy Phó Đình Viễn cần an ủi và bầu bạn, dù Phó Đình Viễn cãi cố không chịu thừa nhận nỗi buồn của mình.