Chương 905
Hai người không nói về chủ đề này nữa, Du Ân vào bếp hầm canh gà cho Chu Mi, làm một bữa thật ngon.
Du Ân có chút lo lắng Chu Mi sẽ không thể chăm sóc tốt cho bản thân, vì vậy đề nghị: “Hay là tôi ở đây thêm vài ngày đi, sau khi đứa trẻ ổn định hoàn toàn sẽ rời đi. Mặc dù tôi không thể giúp cô được gì nhiều, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo chế độ ăn uống của cô.”
Chu Mi an ủi cô: “Về chế độ ăn uống thì cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Thực ra, tài nấu nướng của tôi khá tốt. Tôi bắt đầu lo cơm nước, giặt giũ và nội trợ cho gia đình từ khi còn rất nhỏ rồi. Chỉ là khi tôi ở Giang Thành quá bận rộn với công việc nên không nấu ăn nhiều.”
Sinh ra trong một gia đình nghèo và trọng nam khinh nữ, là con gái, cô ta học nấu ăn từ rất sớm, tính tình ngoan cường và tự lập hơn những cô gái cùng trang lứa, không điều gì có thể đả đảo cô ta.
Vốn dĩ mọi việc đều suôn sẻ sau khi cô ta đến thành phố G, đứa con trong bụng cô ta vẫn luôn rất khỏe, thậm chí còn tăng cân một chút. Nếu không phải Đổng Lộ đột nhiên huyên náo đến mức khiến cô ta sốt ruột, thì cũng không đến mức phải động thai.
Phó Đình Viễn bận rộn ở công ty mãi, trong khi Du Ân thì ở nhà Chu Mi để bầu bạn với cô ta.
Du Ân còn chu đáo giúp Chu Mi gói một mớ sủi cảo và hoành thánh, để Chu Mi trực tiếp luộc ăn khi không thích nấu ăn.
Phó Đình Viễn đến tìm Du Ân sau khi tan sở, cả ba người cùng nhau ăn tối tại nhà Chu Mi.
Trong bữa ăn tối, Phó Đình Viễn và Chu Mi thảo luận về chuyện khu công nghiệp chip. Phó Đình Viễn đã phân tích kỹ lưỡng bản thiết kế của khu công nghiệp dự kiến ban đầu và cuối cùng quyết định để lại mảnh đất của ông cụ Đổng để tiếp tục xây dựng, quy mô nhỏ hơn một ít cũng không thành vấn đề.
Sau bữa tối, Phó Đình Viễn và Du Ân trở về khách sạn. Du Ân nghĩ tới chuyện thụ tinh ống nghiệm, suy tư một chút rồi nói với Phó Đình Viễn.
Du Ân nói chuyện này với Phó Đình Viễn bằng tâm trạng bình tĩnh ôn hòa, ai mà biết được rằng Phó Đình Viễn vừa nghe đã giận, kiên quyết từ chối đề nghị của cô: “Không được!”
Du Ân giật mình trước dáng vẻ tức giận của anh, Phó Đình Viễn ý thức được cảm xúc của mình quá mãnh liệt, anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu của anh có vài phần đau lòng: “Nếu em đã nhắc đến đề tài này, vậy chắc em đã biết quá trình cụ thể. Em có biết em sẽ phải chịu đựng như thế nào không?”
“Tất nhiên là em biết, nhưng…” Du Ân muốn nói cô không sợ khổ, nếu cô thực sự có thể có một đứa con theo cách này, cô có thể chịu đựng bất kể đau đớn như thế nào.
Phó Đình Viễn thẳng thừng ngắt lời cô: “Không có nhưng nhị gì cả, anh không chấp nhận!”
Nghĩ xong, anh lại nói thêm: “Anh thà không có con còn hơn để em chịu khổ sở này.”
Phó Đình Viễn có một người bạn bác sĩ là Hứa Hàng, Hứa Hàng đã giới thiệu với anh từ sớm về loại chuyện thụ tinh ống nghiệm này rồi.
Khi đó, anh yêu cầu Hứa Hàng giải thích cặn kẽ từng bước cho anh. Sau khi nghe xong, sau lưng và trên trán anh đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Quá đau đớn! Chỉ cần nhớ tới những hình ảnh mà Hứa Hàng miêu tả là ngực anh không khỏi co thắt đau đớn. Anh đã bày tỏ thái độ với Hứa Hàng ngay tại chỗ rằng anh sẽ không bao giờ áp dụng phương thức này.
Cho nên anh chưa từng đề cập đến chủ đề này với Du Ân, bây giờ nếu Du Ân đã nhắc đến nó, anh cũng tiện tỏ thái độ.