Chương 849
Du Ân cũng không rõ anh có ý gì? Nếu không muốn nhìn thấy đối phương như lời anh nói thì anh có thể đi ra ngoài tránh mặt mà? Thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, anh còn sợ không có chỗ đi sao? Lánh mặt ở chỗ cô có gì ích gì chứ?”
Dường như nhìn ra được lời oán thầm trong lòng cô, Phó Đình Viễn lại nói tiếp: “Cô ta đã đến dưới lầu rồi, anh không còn chỗ nào để đi cả.”
Du Ân nhìn anh, muốn từ vẻ mặt của anh xác định xem anh có đang nói dối hay không?
Chỉ có điều, từ trước đến nay Phó Đình Viễn vẫn luôn là người không để lộ cảm xúc vui buồn ra mặt nên người bình thường không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, Du Ân cũng vậy.
Cô cũng không suy xét sâu, nhắm mắt hỏi: “Thế anh muốn ở lại bao lâu? Lát nữa dọn dẹp xong em phải trở về nhà ba em rồi.”
Có vẻ Phó Đình Viễn không mấy hài lòng hành động lạnh nhạt của cô, anh tiến một bước ghé sát vào người cô, đôi mắt đen tuyền của anh nhìn chằm chằm vào cô sau đó hỏi: “Em không muốn ở cạnh anh dù chỉ một giây sao? Anh vừa đến là em sẽ lập tức rời đi đúng không?”
Du Ân không ngờ phản ứng của Phó Đình Viễn lại lớn như vậy, cô lùi lại một bước để giữ khoảng cách với anh sau đó nói rõ: “Cho dù anh không đến thì em cũng sẽ rời khỏi đây thôi.”
Nếu không phải vì an ủi Tô Ngưng thì ngày đầu năm mới cô cũng không muốn rời khỏi Diệp Văn và Thư Ninh.
Vừa rồi Tô Ngưng đã trở về nhà của mình để dọn dẹp, còn nói sau khi dọn dẹp xong phải ngủ bù một giấc, cô cũng không còn chuyện gì để làm nên dự định sẽ trở về bên cạnh Diệp Văn và Thư Ninh.
Câu trả lời này khiến sắc mặt của Phó Đình Viễn dịu đi một chút, nhưng anh vẫn đứng chắn trước mặt Du Ân kiên trì hỏi: “Em không tò mò về người phụ nữ đến tận đây tìm anh sao?”
“Không tò mò.” Du Ân lặp lại câu hỏi: “Rốt cuộc thì anh định ở lại đây bao lâu?”
Phó Đình Viễn buông thõng hai tay: “Anh cũng không biết cô ta sẽ dây dưa trong bao lâu.”
Nhìn dáng vẻ của anh rõ ràng là không muốn đi.
Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh: “Có phụ nữ đến làm phiền anh mà anh lại trốn đi à?”
Đây mà là cách giải quyết vấn đề đấy hả?
“Hôm nay để cô ta đi trước đã, có gì từ từ nói sao.” Hiện giờ, Phó Đình Viễn đang cảm thấy rất khó chịu vì bị người phụ nữ kia làm phiền suốt.
Cô ta chính là Đổng Tâm Khiết, cháu gái của giám đốc nhà máy ở thành phố G.
Ai biết đầu năm đầu tháng cô ta bị chạm dây thần kinh nào đột nhiên chạy từ phía nam tới thủ đô, anh cũng không biết cô ta làm thế nào có thể tra được địa chỉ nhà của anh ở thủ đô, vừa tới dưới lầu đã ấn chuông liên hồi.
Ban đầu anh không để ý đến cô ta nên cũng không thèm mở cửa, nhưng suy nghĩ một hồi lại đột nhiên phát hiện, anh có thể dựa vào cái cớ này để đến gặp Du Ân, vì thế anh lập tức mở cửa cho Đổng Tâm Khiết sau đó nhanh chóng chạy vọt lên lầu.
Bất luận Đổng Tâm Khiết gõ cửa phòng của anh thế nào cũng không có ai để ý đến cô ta, nếu gõ mạnh thêm một lúc đó bị hàng xóm phàn nàn thì cô ta cũng phải rời khỏi đó thôi.
Anh cũng muốn thông qua cách này khiến Đổng Tâm Khiết biết khó mà lui, biến mất khỏi cuộc sống của anh càng nhanh càng tốt.
Nếu không vì nể mặt mũi của ông nội cô ta thì anh đã mỉa mai cô ta đến tận xương tuỷ rồi, làm gì có chuyện để cô ta có cơ hội chạy đến thủ đô dây dưa với anh chứ.