SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 812

“Vô cớ lấy lòng, ắt có mục đích.” Tô Ngưng đang thầm mắng Phó Đình Viễn thì nghe thấy Phó Đình Viễn nói mát một câu.

Tô Ngưng dứt khoát cười nhạo anh: “Sếp Phó, sếp Chung chỉ muốn tặng chút quà nhỏ để cảm ơn Du Ân đã viết ra một kịch bản hay như vậy mà thôi. Nếu như vậy mà anh cũng ghen, anh không sợ mình ghen đến chết à?”

Phó Đình Viễn trịnh trọng đáp lại: “Nếu một người phụ nữ mến mộ tôi, tặng cho tôi một món quà rất hợp với ý của tôi, liệu trong lòng Du Ân có cảm thấy dễ chịu không?”

Dứt lời, anh còn nhấn mạnh: “Cô đừng nói với tôi rằng cô không biết Chung Văn Thành mến mộ cô ấy.”

Tô Ngưng: “…”

Không ngờ cô ấy lại á khẩu?

Cô ấy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu có người phụ nữ mến mộ tặng đồ cho Chu Trường Ninh, cô ấy đâu chỉ nói mấy lời châm chọc, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ hận người phụ nữ đó đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nghĩ như vậy, cô ấy lại cảm thấy việc Phó Đình Viễn ghen tuông là chuyện rất bình thường?

Việc Tô Ngưng á khẩu đã tuyên bố kết thúc cuộc đấu khẩu giữa hai người, Du Ân đã sớm không lấy làm lạ về tình trạng của hai người.

Cô cất quà vào trong tủ bếp, rồi xoay người nói với Tô Ngưng: “Đợi khi nào tớ quay về sẽ gọi điện cảm ơn sếp Chung.”

“Ừm.” Tô Ngưng đáp: “Được rồi, nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành, cậu cũng mau xuất phát đi, đừng để lỡ chuyến bay.”

Du Ân khẽ kéo tay Tô Ngưng, hơi lo lắng căn dặn: “Tết về nhà, cậu đừng cãi nhau với ba mẹ cậu.”

“Chuyện này còn phải xem bọn họ có chọc tớ hay không.” Tô Ngưng thản nhiên ngồi nghịch bộ móng mới sơn của mình.

Trừ ngày Tết ra, bình thường cô ấy không bao giờ quay về nơi được gọi là nhà đó, cũng chưa từng gọi cho người được gọi là mẹ kia. Chỉ khi nào cần đến tiền, bọn họ mới đến tìm cô ấy.

Cho dù là Tết Nguyên Đán, cô ấy cũng chỉ về vào đêm Giao thừa, ăn bữa cơm đoàn viên trên danh nghĩa.

Nhưng chỉ trong một đêm như thế, ba mẹ hút máu kia cũng có thể chọc cô ấy tức muốn chết, cho nên hầu như năm nào cô ấy cũng phải cãi nhau với bọn họ, rồi buồn bã chia tay.

Trước đây Du Ân luôn ở bên cạnh cô ấy, nhưng năm nay Du Ân đã có một gia đình hoàn hảo, phải vui vẻ đón Tết cùng người nhà, điều này càng khiến cô ấy trở nên cô đơn và đáng thương hơn.

“Chỉ một đêm thôi. Mùng một cậu có thể quay về Bắc Kinh, rồi chúng ta cùng nhau ăn uống.” Thực ra năm nào Du Ân cũng nói những lời này với Tô Ngưng, nhưng lần nào cũng không có tác dụng.

“Tớ biết rồi, tớ biết rồi.” Tô Ngưng vừa đáp vừa đẩy cô ra khỏi cửa.

Phó Đình Viễn chở Du Ân ra sân bay, trên đường đi, anh lơ đãng nói: “Tết năm nay anh cũng chỉ có một mình ông nội.”

Du Ân khó hiểu: “Ba mẹ anh…”

Trong mấy năm cô và Phó Đình Viễn kết hôn, Phó Giang đều quay về ăn Tết Nguyên Đán, cho dù ông ta cặn bã đến đâu thì ông cụ – ba ruột của ông ta cũng còn sống, nên Tết phải quay về.

Phó Đình Viễn nói thẳng: “Anh sẽ không để bọn họ quay về, mà ông nội cũng không muốn bọn họ quay về.”

Bình luận

Truyện đang đọc