Chung Văn Thành ôn hoà cười lên: “Khách sáo với tôi làm gì?”
Thừa lúc Du Ân cúi đầu uống nước, Chung Văn Thành chợt hỏi nhỏ: “Du Ân, cô có từng nghĩ, tìm một dựa mới cho tâm hồn mình?”
Chung Văn Thành từ không biết thân thế của Du Ân lận đận như thế, vừa nãy cô đối mặt mọi thứ, cũng khiến anh ấy cảm thấy thương tiếc, đau lòng.
Một phút xúc động, anh ấy không muốn kìm nén tình cảm của mình, muốn dùng sức mạnh của mình bảo vệ cô thật tốt.
Đột nhiên bị Chung Văn Thành hỏi như thế, Du Ân dừng động tác uống nước, vẻ mặt lúc này có chút mộng mị.
Sau khi liên tục đối diện với tình ý trong ánh mắt Chung Văn Thành, cô nhanh chóng khối phục tinh thần.
Lại thật sự bị Tô Ngưng nói trúng, Chung Vân Thành có tình ý với cô.
Du Ân vẫn cảm thấy Tô Ngưng rối loạn về tình cảm, thế nhưng giờ phút này ánh mắt Chung Văn Thành đã nói lên tất cả.
Cô bất an buông ly nước xuống: “Sếp Chung, tôi.”
Cô còn chưa nói ra câu kế tiếp, Chung Văn Thành đã trực tiếp tỏ tình với cô: “Du Ân, tôi rất thích cô”
Du Ân bị doạ không nhẹ, chỉ còn thiếu trốn đi.
Đã nhiều năm rồi cô chưa được người khác tỏ tình, vừa tốt nghiệp đại học đã gả cho Phó Đình Viễn, những người từng là bạn cô cũng không liên lại với ai ngoại trừ Tô Ngưng, ngăn cách với thế giới bên ngoài, làm tròn bổn phận bà Phó của cô.
Cũng không có đồng thời xuất hiện với đàn ông quá nhiều, đỡ cho Phó Đình Viễn và nhà họ Phó nhận những tin tức tiêu cực.
Lúc này đột nhiên bị Chung Văn Thành tỏ tình, ngoại trừ kinh ngạc Du Ân còn cảm thấy sợ.
Chung Văn Thành nhìn thấu sự bất an của cô, giọng nói chậm lại: “Ban đầu tôi chỉ bị tài văn chương của cô hấp dẫn, sau đó từ từ tiếp xúc phát hiện tính tình của cô rất tốt, dịu dàng, khiến người khác muốn quý trọng, yêu thương”
“Tôi biết bây giờ trong lòng cô tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi vốn cũng
muốn tiếp tục kiềm chế tình cảm của mình, thế nhưng chuyện của ba con Du Thế Quần vừa rồi khiến tôi không muốn kìm nén thêm nữa.”
Chung Văn Thành nhìn cô, từng câu từng chữ đều rất thành khẩn: “Tôi muốn đứng bên cạnh cô, bảo vệ cô, để cô không phải chuyện bất cứ tổn thương nào.”
Du Ân thừa nhận, lúc cô rơi vào tình cảnh sát đầu mẻ trán như bây giờ, lời nói này của Chung Văn Thành khiến cô cảm thấy xúc động.
Thế nhưng càng xúc động cổ càng lý trí.
Càng hiểu rõ, cô không thể hại Chung Văn Thành.
Cô lắc đầu một cái, nói: “Sếp Chung, cảm ơn tình cảm của anh, thế nhưng tôi tin sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn.”
Cô đã ly hôn, không xứng với Chung Văn Thành.
Còn một nam thần hoàn hảo như Chung Văn Thành, xứng đáng gặp một cô gái tốt hơn.
Đương nhiên Chung Văn Thành biết tại sao cô lại nói như thế, có chút đau lòng hỏi cô: “Tại sao phải tự xem nhẹ bản thân mình? Cô rất giỏi, rất hoàn hảo, cũng rất ưu tú”
Chung Văn Thành hết sức cho thể muốn Du Ân buông lỏng màn ngăn: “Gia thế của tôi vô cùng bình thường, bố mẹ tôi cũng là người bình thường, ở cùng với tôi cô không cần chịu áp lực về gia thế”
Đây là điểm đau rất lớn trong lòng Du Ân, Đổng Văn Huệ còn có cả Phó Thiến Thiến, bởi vì từ tận đáy lòng đã không xem trọng cô, cho nên ba năm đó đã tạo thành bóng mờ rất lớn trong lòng cô.
Du Ân có thể cảm nhận được thành ý của Chung Văn Thành, thế nhưng cô vẫn rũ mắt xuống nói một câu: “Xin lỗi, sếp Chung…”
Cô đã yêu một lần, biết yêu là cảm giác gì.
Còn đối với Chung Văn Thành, vào giờ phút này cô cũng không có cảm giác tình yêu.
Ánh mắt Chung Văn Thành ảm đạm, nhưng sau đó anh ấy lại ôn tồn cười: “Tôi cũng biết cô sẽ từ chối.”
Năm đầu sau khi cô ly hôn với Phó Đình Viễn, biểu hiện của cô vẫn luôn trong trạng thái một lòng về sự nghiệp,. Chung Văn Thành có thể nhìn ra, cho nên anh ấy cũng không nói gì thêm.
Nếu như hôm nay không xây ra chuyện này, anh ấy sẽ tiếp tục kiên nhẫn chờ cô mở rộng cánh cửa trái tim mình.
“Đi thôi, đưa cô về nhà trước” Chung Văn Thành đứng dậy nói.
Du An vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi tự về là được rồi.