SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 712

Cô thả tay che má và giương mắt nhìn Đổng Văn Tuệ.

Đổng Văn Tuệ chưa bao giờ công nhận cô, Phó Thiến Thiến đã vu khống cô không cho Phó Đình Viễn cứu cô ta, Đổng Văn Tuệ sẽ tin điều đó.

Hứa Hàng tức giận nói với Đổng Văn Tuệ: “Bác gái, không phải Đình Viễn đã đi cứu rồi sao, hơn nữa trước đó Đình Viễn cũng đã liên lạc với chúng tôi, Du Ân cũng đã đồng ý để cậu ta cứu Thiến Thiến mà!”

“Hứa Hàng.” Du Ân cắt ngang lời của Hứa Hàng.

Du Ân không muốn Hứa Hàng nói bất cứ điều gì thay cô, bởi vì cô có thể thấy từ biểu hiện khinh thường của Đổng Văn Tuệ, Đổng Văn Tuệ hoàn toàn không tin điều đó.

Hơn nữa, Đổng Văn Tuệ hiện đang tức giận vì chuyện cô không thể có con, cho dù Hứa Hàng có nói thì cũng không thể khiến Đổng Văn Tuệ dừng lại.

Vì vậy, cô đã trực tiếp nói với Đổng Văn Tuệ: “Bà Đổng, nếu không có chuyện gì thì mời bà rời khỏi nhà tôi.”

Đổng Văn Tuệ thẹn quá hóa giận: “Thái độ của cô là sao hả?”

Du Ân thậm chí không thèm nhìn bà ta, dửng dưng đóng sập cửa nhà lại.

Đổng Văn Tuệ bị cô nhốt bên ngoài như muốn phát điên lên: “Du Ân, với thái độ này của cô, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng mong có thể bước vào cửa nhà họ Phó nửa bước!”

Đổng Văn Tuệ quá vô lý và cuồng loạn, chọc giận cả Hứa Hàng vốn luôn kính trọng với bậc trưởng bối, anh t a bước tới nắm lấy cánh tay Đổng Văn Tuệ kéo bà ta đi, không cho bà ta tiếp tục nói lời làm tổn thương Du Ân.

Hứa Hàng không chỉ kéo Đổng Văn Tuệ đi mà còn trực tiếp nhét bà ta vào trong xe, ra lệnh cho tài xế “đưa người đi ngay lập tức!”

Đổng Văn Tuệ tức giận vì hành vi của Hứa Hàng đến mức thò đầu ra khỏi cửa kính xe và lên án Hứa Hàng: “Hứa Hàng, cậu thật là vô lễ, có tin tôi sẽ đi tìm bố mẹ của cậu không!”

Hứa Hàng tức giận đến mức bảo bà ta cứ đi tìm.

Hơn nữa, bố mẹ anh ta cũng không phải loại người không biết phân biệt đúng sai.

Anh ta không sợ Đổng Văn Tuệ đi tìm họ.

Vất vả lắm mới đuổi được Đổng Văn Tuệ đi, Hứa Hàng hít một hơi thật sâu và gõ cửa nhà Du Ân một lần nữa, anh ta phải xoa dịu Du Ân thay Phó Đình Viễn.

Thật tiếc là Du Ân đã không mở cửa cho anh ta, mà ở bên trong cánh cửa nói với anh ta: “Bác sĩ Hứa, tôi biết anh đang lo lắng cho tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình, anh cứ về bệnh viện làm việc đi.”

Hứa Hàng cũng biết Du Ân thực sự cần yên tĩnh một chút nên không ép buộc gì cả, chỉ dặn dò: “Cô phải biết rõ tâm ý của Đình Viễn đối với cô, dù có chuyện gì thì cậu ấy cũng nhất định ở bên cô.”

Du Ân ở bên trong cánh cửa im lặng một lúc, rồi đáp: “Cảm ơn.”

Hứa Hàng thở dài một hơi rồi quay trở lại xe, nhưng anh ta không rời đi, thay vào đó anh ta ngồi trong xe và chờ đợi, bảo vệ Du Ân thay Phó Đình Viễn theo cách này.

Bây giờ anh ta chỉ hy vọng đám người Phó Đình Viễn sẽ thuận lợi, sau đó nhanh chóng trở về.

Suy cho cùng, đây là chuyện riêng tư giữa Phó Đình Viễn và Du Ân, họ là người ngoài nên không thể nói gì nhiều, cứ để cho hai người bọn họ cùng nhau đối mặt.

Nửa giờ sau, cửa nhà Du Ân được mở ra, Du Ân xách vali đi ra.

Hứa Hàng giật mình, nhanh chóng mở cửa xe chạy tới: “Du Ân, cô làm sao vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc