Chương 843
“Cháu tưởng ông không sốt ruột à? Ông còn sốt ruột hơn cháu nữa.” Mọi hành động của Phó Đình Viễn đều bị ông cụ biết rõ, ông sợ thằng cháu này không tự tin, sẽ không thể theo đuổi được Du Ân.
Phó Đình Viễn khẽ than thở: “Giờ cô ấy không để ý đến cháu, ông sốt ruột cũng vô ích.”
Trái tim Du Ân lạnh lùng cứng rắn, mấy ngày trước còn nói những lời tàn nhẫn làm tổn thương anh, giờ anh cũng rất nóng ruột.
Anh đã thề sẽ không quan tâm đến sống chết của cô nữa, thế nhưng anh vẫn ra tay phong sát Bạch Thanh Thanh.
Ông cụ bật cười đầy lạnh lùng: “Còn không phải do cháu tự chuốc lấy à?”
Nếu không phải đây là bữa tối giao thừa, Phó Đình Viễn đã bỏ đi lâu rồi.
May mà ông cụ đã bồi thêm một câu: “Cho dù là ở thương trường hay tình trường, những lúc không chắc chắn vẫn phải giở vài thủ đoạn.”
Phó Đình Viễn lập tức làm ra vẻ chăm chú nghe lời ông cụ dặn: “Gài một cái bẫy lôi con bé vào, để con bé buộc phải ở một chỗ với cháu, không phải xong rồi à?”
Ông cụ thực sự không thể chịu đựng được nữa nên có nhã ý nhắc nhở.
Tại sao đứa cháu trai ở trên thương trường thì không gì không làm được, thế mà trên tình trường lại kém cỏi đến vậy? Người ta tàn nhẫn nói không thèm để ý đến anh là anh đã bó tay rồi ư?
Phó Đình Viễn nhướng mày hỏi: “Vậy gài bẫy gì đây?”
“Ông làm sao mà biết được. Đây là cháu đang theo đuổi vợ mà.” Ông cụ tỏ vẻ chán ghét.
Nhưng Phó Đình Viễn đã nhớ lời ông cụ dặn, bởi vì anh đã tìm được phương hướng, ông cụ nói rất đúng, anh cần phải giở chút thủ đoạn.
Về phần sử dụng thủ đoạn gì, anh phải suy nghĩ cho kỹ, tranh thủ níu kéo lại.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, bốn người Du Ân cùng với Chu Mi, Tống Nghênh và Tô Ngưng đã video call nói chuyện phiếm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ dùng cách video call trò chuyện với nhau kể từ sau khi bước đi theo con đường riêng của mình. Du Ân chợt nhìn mắt kính trên mặt Chu Mi, nhịn không được bèn hỏi: “Chu Mi, sao tôi cứ có cảm giác hình như mặt của cô tròn lên không ít nhỉ?”
Chu Mi đưa tay sờ sờ mặt của mình rồi cười nói: “Lòng dạ thanh thản, thân thể khoẻ mạnh thôi. Tâm trạng mà tốt thì ăn uống sẽ ngon miệng hơn.”
Du Ân lại nhìn Chu Mi thêm lần nữa và cũng không nói gì thêm.
Dù thế nào thì bây giờ trạng thái của Chu Mi đã tốt hơn rồi, ít nhất vẫn tốt hơn cái dáng vẻ nhợt nhạt yếu ớt của cô ấy lúc trước.
Bọn họ lại trò chuyện thêm vài câu, Tô Ngưng nghe nói cô nhận được nhiều món quà thì vừa ghen tị vừa vô cùng hâm mộ nói: “Hiện tại, cậu chắc chắn là cục cưng của tập đoàn nhà họ Diệp, một thân độc chiếm vô vàng tình yêu thương cơ mà.”
Tô Ngưng nói xong lại thở dài một hơi rồi than thở: “Bây giờ tớ lại cảm thấy đối với cậu, cho dù có đàn ông hay không cũng không khác nhau là mấy. Hiện tại cậu chính là một phú bà đúng chuẩn luôn ấy. Nếu có nhu cầu ở phương diện nào đó cũng có thể tuỳ ý bao nuôi một tiểu thịt tươi trẻ đẹp cường tráng mà.”
Du Ân nói không nên lời:”Cậu đúng là phóng khoáng thật đấy.”