SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 553

Thật là nỗi dày vò chết tiệt. Kể từ khi ly hôn hơn một năm, anh không hề có sinh hoạt gì về phương diện đó, không dễ dàng gì mới được ăn một bữa thịt vào tối qua, muốn tiếp tục cuộc vui đêm nay. Kết quả…

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay em!” Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Ân mà nói lời này, sau đó bất đắc dĩ phải thả cô đi.

Du Ân mặc kệ anh, vội vàng mở cửa xe xuống xe chạy về nhà.

Phó Đình Viễn đi theo cô vào phòng, vừa định bước vào phòng tắm của cô để tắm nước lạnh, chợt anh ngẩng đầu nhìn thoáng thấy chiếc túi cô để trên tủ bên cạnh.

Anh liếc nhìn tên hiệu thuốc trên đó, chỉ nghĩ rằng cô không được khỏe nên đi mua thuốc, nhưng sau khi mở ra xem bên trong có thứ gì, tim anh tức khắc như chìm xuống đáy vực.

Bên trong đặt một hộp thuốc tránh thai nhỏ và tất nhiên còn có một vài hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.

Dù đã biết từ lâu cô không thể mang thai vào thời điểm này nhưng tận mắt chứng kiến cảnh cô mua thuốc tránh thai và định uống, lòng anh vẫn không kìm được đau nhói, như thể bị ai đó cầm dao đâm từng nhát từng nhát vậy.

Du Ân nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, thay quần áo rồi lại xuống lầu, thấy Phó Đình Viễn đang đứng ở tủ lối vào, nhìn chằm chằm vào những viên thuốc tránh thai và đồ kế hoạch hóa gia đình cô mua.

Du Ân không có cảm giác gì, bình tĩnh đi tới, nói: “Tôi lo lắng tối hôm qua không dùng biện pháp tránh thai, bây giờ “dì cả” đã đến, hẳn là không sao.”

Du Ân nói xong, lấy thuốc định bỏ vào hộp thuốc, nhưng Phó Đình Viễn lại nắm lấy cánh tay cô một cách thô bạo.

“Sao vậy?” Du Ân bối rối nhìn lại và bắt gặp đôi mắt đỏ au của Phó Đình Viễn.

Cô nhất thời không khỏi giật mình, anh sẽ không có phản ứng lớn như vậy chỉ vì nhìn thấy cô mua thuốc tránh thai đấy chứ?

Nhưng không phải cô đã nói với anh từ lâu rằng cô chắc chắn sẽ không có con…

“Du Ân, anh thực sự xin lỗi.” Phó Đình Viễn buồn bã nói, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, lúc đó anh đã kiêu ngạo và thờ ơ với em nhường nào, bây giờ anh lại hối hận và đau đớn nhường ấy.” Phó Đình Viễn nói hết câu này đến câu khác, mong có thể thể hiện tấm lòng của mình cho cô biết rốt cuộc anh đã hối hận biết bao nhiêu, chỉ muốn cô tha thứ cho anh sớm hơn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi nghe thấy lời hối hận của anh, Du Ân bình tĩnh nói: “Phó Đình Viễn, anh thực sự không làm gì sai.”

Yêu một người là đúng, không yêu một người cũng không sai.

Phó Đình Viễn mạnh mẽ nói: “Anh đã sai! Anh thật sự sai rồi!”

“Sai lầm của anh là đã thỏa hiệp, lấy em mà bỏ mặc em. Sai lầm của anh là vì những cảm xúc kỳ quặc của bản thân mà bỏ lỡ em.”

Nói xong những lời này, Phó Đình Viễn lại buông Du Ân ra, đôi mắt đen láy nhìn cô hỏi: “Em không chấp nhận anh, chẳng lẽ không phải vì vẫn còn oán trách anh sao? Thậm chí có thể nói là hận anh.”

Du Ân phủ nhận lời nói của anh: “Tôi không trách anh. Tôi không chấp nhận anh nữa vì bây giờ tôi đã trưởng thành và cẩn trọng hơn rất nhiều, tôi sẽ không yêu ai một cách dễ dàng”.

“Tôi cũng cảm thấy rằng có nhiều điều quan trọng để làm trong cuộc sống hơn tình yêu, chẳng hạn như đấu tranh cho sự nghiệp, chẳng hạn như quản lý mối quan hệ gia đình đã mất.”

Phó Đình Viễn hiểu, cô nói dễ nghe như vậy, thực tế chỉ vì không muốn để ý đến anh.

Bình luận

Truyện đang đọc