SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 723

Câu chuyện của Diệp Văn và Thư Ninh hầu như cả nước đều biết đến, ai cũng ngưỡng mộ sự kiên trì của Diệp Văn đối với Thư Ninh, nhưng không ai biết rằng sức khỏe của Thư Ninh ngày càng giảm sút, chính là vì sự kiên trì của Diệp Văn.

Diệp Văn tận tình khuyên bảo: “Bởi vì con bé cũng yêu cậu, cho nên cậu càng nhấn mạnh trước mặt con bé rằng cậu không quan tâm, điều đó càng làm trái tim con bé thêm đau khổ. Cậu muốn con bé sống cuộc đời buồn khổ rồi chết sớm vì không thể sinh con, hay là muốn con bé sống vui vẻ vô tư vô lo đến cuối đời?”

Phó Đình Viễn ngồi trên ghế sô pha, mím môi, sắc mặt tái nhợt.

Anh không muốn chọn một trong hai phương án này, anh muốn có được cô và sống hạnh phúc mãi mãi với cô đến cuối đời.

Nhưng anh cũng hiểu những lời của Diệp Văn rất có lý.

Vì cô cũng yêu anh, cô cũng muốn cuộc sống của anh thật hoàn hảo.

Diệp Văn tiếp tục: “Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng để chữa trị cho con bé. Nếu xác định là không thể chữa khỏi, chúng tôi dự định sẽ không để con bé lấy chồng, như thế con bé sẽ không phải chịu cảnh gia đình chồng hay thế giới bên ngoài chỉ trở sau lưng vì không sinh con được. Nhà họ Diệp của chúng tôi có đủ khả năng nuôi một cô con gái như vậy, hơn nữa bản thân con bé cũng có một chút thành tựu trong giới biên kịch, nên cũng không cần phải dựa vào đàn ông.”

Trên thực tế, ngay cả khi thực sự không chữa khỏi, Du Ân vẫn có thể có những lựa chọn khác, chẳng hạn như cô có thể kết hôn với một người đàn ông đã ly hôn hoặc góa vợ đã có con, nhưng Diệp Văn không muốn con gái của mình chịu uất ức.

Ông ấy cũng biết Du Ân chắc chắn sẽ không kết hôn, hoặc có thể nói sau Phó Đình Viễn, cô sẽ không còn ý nghĩ kết hôn và lập gia đình nữa.

“Cho nên cậu đi đi, sau này đừng đến nữa.” Cuối cùng Diệp Văn cũng ra lệnh đuổi khách như vậy.

Phó Đình Viễn ngồi đó không nhúc nhích, mắt nhìn xuống, đôi mày luôn cao ngạo của người đàn ông đầy vẻ thất vọng.

Diệp Văn có thể hiểu được tâm trạng của Phó Đình Viễn lúc này, bởi vì ông và Phó Đình Viễn có cùng cảnh ngộ, nên ông buồn bã nói: “Xã hội này thật bất công với phụ nữ, phụ nữ không thể sinh con giống như đã phạm phải tội ác tày trời, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.”

Đó là lý do tại sao ông ấy đã nói với thế giới bên ngoài rằng sức khỏe của ông ấy và Thư Ninh có vấn đề nên không thể sinh con, chứ không phải do Thư Ninh.

Tuy nhiên, ngay cả điều này cũng không giúp Thư Ninh được đối xử tốt hơn, Thư Ninh vẫn bị người ta chỉ trỏ ở bất cứ đâu, người ngoài nhắc đến bọn họ thì trước tiên đều nghĩ đến chuyện bọn họ không có con.

Diệp Văn thường nghĩ nếu có thể tái sinh lần nữa, ông ấy nhất định sẽ không nhất quyết giữ Thư Ninh lại, ly hôn để bà ấy đi, để bà ấy không bị những tin đồn hành hạ đến chết đi sống lại.

Phó Đình Viễn không nói gì, anh chỉ mím môi rồi nở nụ cười khẩy, không biết anh đang cười mấy chuyện đồn đại vớ vẩn, hay là cười cái gì nữa.

Diệp Văn nghĩ rằng anh đã thông suốt, cho nên đã đứng dậy tính tiễn khách.

Chỉ là không ngờ Phó Đình Viễn cũng, giọng điệu rất trầm thấp: “Tôi sẽ không từ bỏ.”

Diệp Văn vừa tức vừa vội: “Cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc