Chương 914
Anh đang lo lắng không có cớ chủ động đi tìm Du Ân, thuốc Đông y mà Hứa Hàng mang về chính là một cơ hội tốt.
Lúc này không tăng ca gì nữa, anh cầm chìa khóa xe rời đi.
Du Ân không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Phó Đình Viễn trong cả buổi chiều, nhưng buổi tối, khi nấu cơm cho mình, cô vẫn vô thức nấu nhiều hơn. Chờ khi nhìn thấy mấy món trên bàn, cô mới thấy mình làm bữa tối cho hai người.
Có chút bất đắc dĩ, cô vừa định ngồi ăn cơm thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cô đứng dậy đi ra mở cửa, người đàn ông cao lớn đứng ở ngoài cửa, đưa cho cô một gói lớn thuốc Đông y buộc lại với nhau, thận trọng nói: “Bà cụ Hàn nhờ Hứa Hàng mang thuốc Đông y cho em.”
Du Ân giật mình: “Cảm ơn.”
Sau khi cô đưa tay ra đón lấy, Phó Đình Viễn vẫn đứng bất động ở cửa, Du Ân đành phải nói: “Anh ăn tối chưa?”
Cả chiều, Du Ân đã suy nghĩ về mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn, họ đã ngủ với nhau, cô không cần phải tiếp tục truy cứu việc anh có lừa dối cô hay không.
Nếu lúc trước anh không giận cô nói lời chia tay trên xe, thì cô cũng sẽ không giận anh.
Cô hỏi anh đã ăn hay chưa là mở đầu của việc muốn hòa hảo.
Nếu anh muốn làm hòa thì vào ăn cơm, còn có ý định tiếp tục giận cô thì cứ đi.
Nhưng cô sẽ không dỗ dành anh nữa.
Nghe được câu hỏi của Du Ân, Phó Đình Viễn rất vui, lập tức đi xuống bậc thang mà cô đưa ra: “Chưa ăn.”
Du Ân lại nói: “Em làm hơi nhiều, hay là vào ăn cùng nhé?”
“Được rồi.” Đương nhiên Phó Đình Viễn cầu còn không được, sau đó đi theo vào phòng.
Trước khi đến, anh còn rất bất an, sợ Du Ân vẫn còn giận anh, sẽ trực tiếp đuổi anh đi.
Khi đến chỗ Hứa Hàng lấy thuốc Đông y, anh nói cho Hứa Hàng biết chuyện mình bị lộ, Hứa Hàng nhún tay rồi nói thẳng là anh ta chỉ có thể giúp đến đây.
Hai người rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn dùng bữa. Du Ân chủ động nói với Phó Đình Viễn: “Đúng rồi, mấy ngày nữa em sẽ trở lại Bắc Kinh.”
Phó Đình Viễn ngay lập tức nói: “Anh đi cùng em, thuận tiện đến thăm người nhà của em.”
Du Ân lắc đầu và giải thích: “Lần này em về sợ là không có thời gian làm việc này. Bố em nói có một sự kiện nghiên cứu lớn dành cho các nhà biên kịch trẻ được tổ chức. Ông ấy đã đăng ký cho em tham gia, sau khi về em phải đi học luôn.”
Phó Đình Viễn: “…”
Vì vậy, họ vừa tốt lên chưa được vài ngày lại phải chia xa?
Chịu đựng sự khó chịu trong lòng, anh lại hỏi: “Phải đi trong bao lâu?”
Du Ân nói thật: “Nghe nói là đóng cửa học tập nửa tháng.”
Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, nửa tháng? Lại còn là đóng cửa học tập?
Bây giờ anh đã cảm thấy nửa buổi chiều không gặp được cô thì sống một ngày bằng một năm rồi, nếu nửa tháng không gặp cô chẳng phải anh sẽ phát điên sao?