Chương 225
Sau khi Phó Đình Viễn cúp máy, lúc này mới lái xe rời khỏi chỗ ở của Du Ân, lúc đi được nửa đường, anh như nhớ tới chuyện gì đó, gọi điện thoại cho Chu Nam: “Điều tra giúp tôi một chút, khi nào Diệp Văn rời khỏi Giang Thành, nếu như có thể, giúp tôi giữ ông ấy ở lại thêm một ngày”
Hôm nay Du Ân không gặp được Diệp Văn, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nếu như có thể, anh muốn vận dụng sức lực của mình, giúp cô đền bù những tiếc nuối này.
“Được.” Sau khi nhận lệnh, Chu Nam liên lạc ngay.
Phó Đình Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Chu Nam, ông cụ đã gọi điện thoại tới.
“Mẹ cháu bây giờ đang làm loạn ở chỗ ông, cháu có thời gian thì tới xem một chút đi” Trong điện thoại ông cụ nói thế.
Phó Đình Viễn nhíu mày đồng ý: “Được.”
Vì sao mẹ anh lại tới đó làm loạn anh là người hiểu rõ nhất, mới vừa rồi lúc anh trên đường mua thức ăn cho Du Ân, nhận được điện thoại của mẹ, đơn giản là vì chuyện của Phó Thiến Thiến. 1 Đồng Văn Huệ mắng anh một trận, ý muốn nói anh không có lương tâm, lại còn đưa em gái mình vào tù, hơn nữa cũng không thèm bão lãnh cô ta.
Phó Đình Viễn đã đoán trước Đổng Văn Huệ sẽ mắng như thế, nhưng anh cũng không thoả hiệp: “Con bé làm sai, đương nhiên phải bị luật pháp trừng trị, nếu như lần này không để con bé chịu khổ, nhớ lâu một chút, sau này nó sẽ còn gây ra hoạ lớn hơn”
Đồng Văn Huệ lại bắt đầu mắng anh, anh dứt khoát cúp điện thoại.
Không ngờ bà ta lại chạy tới chỗ ông cụ làm loạn, nghĩ đến cơ thể của ông cụ, Phó Đình Viễn chỉ có thể tự mình chạy tới thu thập cục diện rối rằm này.
Lúc Phó Đình Viễn chạy tới chỗ ở của ông cụ, còn chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Đồng Văn Huệ.
“Ba, lần này ba nhất định phải làm chủ cho con.”
“Đã nhiều năm như thế, con phải trả quá nhiều vì nhà họ Phó, Phó Giang như thế con cũng không ly hôn, vẫn kiên trì nuôi dạy hai đứa nhỏ thành người, con không có công lao thì cũng có khổ lao chứ?”
“Chồng có cũng như không có, con trai lại suốt ngày bận rộn, những năm qua con và Phó Thiến Thiến cũng như sống nương tựa lẫn nhau, Thiến Thiến chính là mạng sống của con đấy”
“Bây giờ Thiến Thiến xảy ra chuyện, ba muốn con trơ mắt nhìn con bé đi tù? Vậy thì chẳng phải muốn con chết sao!”
Lời nói của Đổng Văn Huệ càng lúc càng cuồng loạn, ông cụ ngồi trên ghế sa lon, Đồng Văn Huệ lại ngồi bên cạnh ông cụ khóc thương tâm.
Ông cụ cũng không có cách bắt bẻ bà ta, bởi vì có mấy câu Đổng Văn Huệ nói như đâm vào tim ông cụ.
Ví dụ như người con trai Phó Giang không chịu thua kém của ông, năm đó gây ra chuyện lớn như thế, đã cao chạy xa bay không nghe thấy không hỏi tới cái nhà này, đúng là Đống Văn Huệ đã một mình chèo chống cái nhà này, giúp thể diện bên ngoài của cái nhà này gọn gàng.
Cũng đúng như lời Đổng Văn Huệ nói, những năm qua nếu như không có đứa con gái Phó Thiến Thiến này ở bên cạnh, cũng không biết Đổng Văn Huệ và Phó Giang đã ầm ï đến mức nào.
Trong lòng ông cụ đau khổ than thở, có lẽ kiểu hoàn cảnh gia đình này vốn đã bất thường thế nên mới dẫn tới việc Phó Thiến Thiến bị nuông chiều không ra hình ra dáng.