SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 325

Từ khi Tiểu Tiểu đến đây nó vẫn luôn thích chui dưới sô pha, lúc Du Ân làm việc tại phòng làm việc hoặc là nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nó sẽ ra ngoài đi dạo, thăm dò xung quanh để sớm hòa nhập với hoàn cảnh.

Du Ân cũng không ép buộc nó, chỉ cần nó có thể ăn có thể uống là được, còn về tình cảm với nó thì cứ từ từ bồi dưỡng là được.

Du Ân thật không biết phải nói gì với hành vi của Phó Đình Viễn: “Không ngờ sếp Phó anh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh đấy.”

Đối mặt với sự châm chọc của Du Ân, Phó Đình Viễn vẫn mở to mắt nói dối: “Vừa rồi tôi quả thật đã nghe thấy tiếng mèo kêu mà.”

Du Ân mặc kệ anh, ngược lại hỏi anh: “Anh tới có chuyện gì sao?”

Nếu Du Ân nhìn kỹ thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sự mỏi mệt trong đáy mắt Phó Đình Viễn.

Cả đêm qua anh đều ngủ không ngon, mặc dù có tin nhắn Chung Văn Thành gửi tới nói mình bị sốt ở đó, nhưng anh cứ nghĩ đến cảnh Du Ân và Chung Văn Thành ở cùng nhau, cả người đều nôn nóng đến mất ngủ.

Nhưng hiện tại Du Ân có nói chuyện với Phó Đình Viễn cũng chẳng buồn nhìn thẳng anh, càng đừng nói đến tinh tế quan sát anh, cho nên cô căn bản không phát hiện ra Phó Đình Viễn ngủ không ngon.

Ngược lại cô còn ngủ rất ngon, tối hôm qua để có thể kịp thời biết được tình hình của Chung Văn Thành, cô không đến phòng cho khách của Chung Văn Thành ngủ, mà ngủ trong trên ghế sofa trong phòng khách.

Không thể không thừa nhận, chiếc ghế sô pha sang quý trong nhà Chung Văn Thành kia còn thoải mái hơn cả giường của cô.

Cô ngủ rất ngon, một đêm rất yên giấc.

Phó Đình Viễn bị cô hỏi như vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Tôi đến thăm Tiểu Tiểu.”

Du Ân ồ một tiếng rồi nói: “Vậy anh thăm đi.”

Cô nói xong thì định đến phòng làm việc mở máy tính, vừa rồi trên đường trở về cô đã nghĩ ra được một tình tiết, cho nên muốn nhanh chóng lưu lại.

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại giữ chặt cô lại, không biết do anh dùng sức quá lớn hay do bả vai cô quá nhỏ gầy, tóm lại Phó Đình Viễn chỉ cần một tay đã có thể kéo cô vào trong lòng.

Chóp mũi Du Ân ngửi được mùi hương mát lạnh vô cùng quen thuộc trên người anh, tâm trạng vừa giận dữ vừa xấu hổ.

Cô dùng cùi chỏ thúc anh một cái, buồn bực hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Du Ân cho rằng cô ghét bỏ đẩy Phó Đình Viễn ra như vậy, anh sẽ lập tức buông cô ra.

Ai ngờ anh duỗi cánh tay dài, ngược lại ôm cô càng chặt hơn.

Không chỉ có vậy, anh còn vừa ôm cô vừa thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Tôi nhớ em.”

“Thật ra tôi đến là để thăm em.” Thăm mèo gì đó kia, căn bản chỉ là cái cớ anh lấy, chứ anh vốn đâu có tình cảm gì với con mèo kia, đến thăm nó làm gì?

Tối hôm qua bị giày vò cả đêm, Phó Đình Viễn cảm thấy hôm nay mà không gặp Du Ân được một lần thì cả ngày anh sẽ đều lo lắng bất an.

Tất cả các phương thức có thể liên lạc với cô đều bị cô cho vào danh sách đen, anh chỉ có thể chạy tới cửa nhà cô chờ.

Du Ân bị những lời này của anh làm cho toàn thân nổi da gà, bất kể thế nào cô cũng không dám tin, Phó Đình Viễn lại có thể nói ra những lời buồn nôn đến thế.

Cái gì mà nhớ cô, đây là chuyện mà có mơ cô cũng không dám mơ, bởi vì cô chắc chắn đời này Phó Đình Viễn sẽ khó có thể nói với cô như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc