SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 372

Đêm nay mở party lớn như vậy, nếu để cô ta uống chút rượu, Chu Dật uống thêm chút rượu nữa, nói không chừng giữa hai người họ sẽ nảy sinh chuyện gì cũng nên.

Nghĩ đến đây, Hứa Hàng xoay người nhanh chân chạy vọt vào nhà.

Đêm nay anh ta muốn mình sẽ là người ở bên Tống Nghênh, quyết không rời cô ta nửa bước, không cho cô ta có cơ hội giao du với Chu Dật.

Hứa Hàng vừa đặt chân vào nhà, Dịch Thận Chi đã nhìn anh ta nói: “Cậu là người tới cuối cùng, đến muộn, tự phạt ba ly”

Hứa Hàng không nói lời nào, anh ta tiến lên bưng ly rượu, ngửa đầu uống liên tục ba ly.

Dịch Thận Chỉ ngớ ra không kịp phản ứng, anh ta nói như vậy chỉ để trêu ghẹo Hứa Hàng một chút mà thôi, chứ cũng không có ý định để Hứa Hàng phải uống liền ba ly rượu như thế.

Mà Phó Đình Viễn ngồi một bên hơi nhíu mày, nhắc nhở Hứa Hàng: “Cậu có chắc tửu lượng của mình có thể chống đỡ nổi ba ly rượu đó không?”

Vì tính chất công việc nên Hứa Hàng không hút thuốc uống rượu, đặc biệt là rượu, vì không biết chắc rằng trong đêm đó bản thân sẽ bị triệu tập khẩn cấp đến bệnh viện để thực hiện các cuộc giải phẫu lúc nào.

Cũng vì lẽ đó nên nhóm người Phó Đình Viễn trước giờ vân luôn nghĩ tửu lượng Hứa Hàng chỉ ở mức trung bình.

Chưa kể, tửu lượng cũng cần phải có thời gian rèn giữa mới tốt lên được, anh và Dịch Thận Chi hàng năm chinh chiến nơi thương trường, phải xã giao rất nhiều. Nhiều năm tiếp khách, dù xuất phát điểm là người không uống được đi nữa thì đần cũng tôi luyện ra thôi.

Quả nhiên, ngay lập tức, Hứa Hàng giơ tay bóp bóp trán mình, cậy mạnh n ôi không sao hết.”

‘Tửu lượng của Hứa Hàng thực sự chỉ ở mức trung bình, nhưng mới vừa rồi bị Tống Nghênh chọc giận nên nhất thời có hơi xúc động.

Hứa Hàng uống liền một hơi hết ba ly rượu, mà Tống Nghênh ngồi một bên thì vẫn chưa thèm liếc anh ta lấy một cái, ngược lại còn cười nói với Du Ân: “Mau giới thiệu tôi với cậu bé đẹp trai nhanh đi.”

Hứa Hàng: “..”

Muốn uống thêm ba ly nữa thì phải làm sao?

Du Ân biết quá khứ Tống Nghênh và Hứa Hàng có gì đó, nhưng lần trước cô có hỏi Hứa Hàng rằng có phải anh ta có ý gì đó với Tống Nghênh không, kết quả Hứa Hàng phủ nhận.

Vậy nên Du Ân cũng mặc kệ cảm nhận của Hứa Hàng, bắt đầu giới Thiệu Tống Nghênh với Chu Dật: “Cô ấy là Tống Nghênh, là bác sĩ khoa Tâm lý bệnh viện Giang Thành.”

“Chào bác sĩ Tống, tôi là Chu Dật.” Lúc Chu Dật cười, dáng vẻ trông rất mê người, quả không hổ danh idol xuất thân từ nhóm nhạc nam, từ ngoại hình đến sức hút đều khiến người ta phải lóa mắt.

“Xin chào.” Tống Nghênh cũng nhướng mày nở nụ cười tươi rói: “Nói ra có hơi xấu hổ chút, nhưng tôi là fan của cậu đấy.

Chẳng ai quy định phụ nữ ba mươi tuổi là không thể yêu thích những chàng trai trẻ hai mươi tuổi cả, có những người còn lớn hơn tuổi cô ta, nếu không thì các tiết mục của nhóm nhạc nam và nhóm nhạc nữ đâu được rực rỡ náo nhiệt như vậy.

Câu nói của Tống Nghênh vừa dứt ra khỏi miệng, Hứa Hàng đã không khách khí gì mà đáp lại: “Biết rõ là xấu hổ rồi còn nói?”

Du Ân, Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chỉ biết chuyện quá khứ giữa Tống Nghênh và Hứa Hàng, nên phản ứng của Hứa Hàng với họ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Duy chỉ có Chu Mi và Tô Ngưng là kinh ngạc không thôi, hai người đồng thời đưa mắt nhìn về phía Hứa Hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc