Chương 261
Hai người lại nói chuyện liên quan đến thú cưng của Chung Văn Thành hồi lâu, Du Ân tưởng tượng đến tương lai có một con mèo lông mượt như nhung có thể ôm, trong lòng vô cùng vui sướng, nhất thời quên đi phía đối diện còn có Phó Đình Viễn đang ngồi đó.
Phó Đình Viễn vốn cho rằng lần này anh và Du Ân cùng đối diện với âm mưu hãm hại của Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường thì quan hệ giữa họ cũng sẽ khắng khít hơn nhiều.
Nhưng ai nghĩ tới một cuốc điện thoại và một con mèo của Chung Văn Thành lại làm Du Ân cười nhiều thế này, thậm chí hoàn toàn quên cả sự tồn tại của anh.
Phó Đình Viễn không hiểu gì hết, chó mèo gì đó có gì hay.
Trước giờ anh vẫn luôn xa lánh chúng, không thấy đáng yêu ở đâu, vậy nên lúc Du Ân đề nghị muốn nuôi một con thú cưng, anh đã tỏ vẻ không vui, chán ghét gạt phắt đi ngay.
Nhưng giờ đây nhìn thấy sự dịu dàng ánh lên trong mắt Du Ân, lòng anh bỗng nhộn nhạo.
‘Thậm chí anh bắt đầu nghĩ, nếu một con thú cưng đã có thể đổi được nụ cười thế này của cô, vậy thì anh cũng chịu liều mình Du Ân nói chuyện với Chung Văn Thành xong thì tắt điện thoại, lúc này mới nhớ ra Phó Đình Viễn đang ngồi đối diện mình.
Thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, Du Ân tưởng anh ghét cô tán gẫu qua điện thoại quá lâu trước mặt anh, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá.”
Cô nói chuyện với bạn trai, chồng trước là anh có khóa chịu đi nữa cũng không có lập trường chỉ trích cô.
Vậy nên, Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà hỏi: “Sao không nói với anh ta chuyện của Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường?”
Du Ân thật thà đáp: “Anh ấy đã đủ bận tối mắt tối mũi rồi, tôi không muốn anh ấy lo lắng hơn nữa.”
Phó Đình Viễn nghe xong không muốn nói thêm gì nữa, cô chu đáo với bạn trai quá nhỉ! ¡ Hai người ăn xong thì thanh toán rời đi, trên xe về khách sạn, Phó Đình Viễn đột nhiên hỏi Du Ân: “Thích thú cưng lắm sao?”
Du Ân nhớ lại mình từng bị Phó Đình Viễn dứt khoát từ chối, trên mặt cô nhất thời xuất hiện vẻ phòng bị, cô rất sợ nếu cô nói thích thì anh lại châm biếm nặng nhẹ với cô.
Phó Đình Viễn thấy cô nhìn anh một cách phòng bị mà một lúc lâu không nói gì thì tức đến bật cười.
Không phải chỉ hỏi cô có thích thú cưng không thôi à?
Anh ăn thịt cô không bằng?
Anh bực dọc nói tiếp: “Hỏi em đó?”
Du Ân nghĩ một lúc rồi đáp một câu thành thật: “Khá là thích.”
Phó Đình Viễn: “…”
Lúc nãy khi cô với Chung Văn Thành bàn về mèo, ánh sáng ánh lên trong mắt cô rõ ràng thể hiện rõ cô rất thích, bây giờ trước mặt anh lại chỉ nói khá thích.
Sao lại còn giấu giếm nữa?
Nhưng anh cũng làm sao biết được, thái độ mất kiên nhãn và chán ghét của anh dành cho Du Ân trước kia đã trở thành ám ảnh trong lòng Du Ân.
Bởi vì tần suất bị anh chê ghét trước kia quá nhiều, sau này mỗi khi Du Ân thấy anh không thích, cô sẽ không nói gì dù chỉ nửa chữ với anh.
Vốn dĩ cô đã mở rộng cửa lòng với hy vọng anh có thể bước vào.
Sau này lại đân dần đóng lại, đến bây giờ nó đã khép chặt.