Chương 611
Không ngờ Du Ân lại không chút động lòng, lấy khăn giấy lau nhẹ khóe môi, nói: “Tôi nghĩ bây giờ chúng tôi cũng rất tốt, hơn nữa chủ tịch Phó cũng không phải loại người quan tâm đến danh phận đâu.”
Du Ân nói xong, quay sang nhìn Phó Đình Viễn bên cạnh, cười hỏi: “Đúng không sếp Phó?”
Khuôn mặt Phó Đình Viễn rõ ràng là bị tổn thương, nhưng anh không nói một lời phản đối.
Dịch Thận Chi nhìn dáng vẻ Phó Đình Viễn tức giận mà không dám nói, trong lòng tức giận đến mức không muốn giúp anh làm gì nữa.
Anh ta có thể nhìn ra, Phó Đình Viễn cứ phàn nàn trước mặt họ rằng Du Ân không cho anh danh phận, nhưng anh lại không dám nhắc đến một lời trước mặt Du Ân, Du Ân nói gì là anh nghe nấy.
Chậc chậc.
Từ khi nào mà chủ tịch Phó cao cao tại thượng lại trở nên hèn mọn như vậy chứ?
Dịch Thận Chi thay đổi chủ đề và nói với Phó Đình Viễn: “Tôi nghe nói rằng cậu đã động tay với dự án của Tống Tử Dụ, và anh ta chỉ có thể thành thật thừa nhận điều đó?”
“Ừ” Phó Đình Viễn đáp nhẹ.
Động tay với dự án của Tổng Tử Dụ chỉ là chuyện nhỏ, nếu không hôm nay Tống Tử Du đã khóc lóc và gọi anh ta để cầu xin sự thương xót rồi.
Tuy nhiên, anh giữ Tống Tử Dụ lại còn có tác dụng khác, không phải Thẩm Dao muốn Du Ân bị Tống Tử Dụ xâm phạm sao, vậy thì anh sẽ cho Tổng Tử Dụ một yêu cầu: Đừng để Thẩm Dao sống thoải mái.
Đối với một người như Thẩm Dao, anh đã khinh thường việc mình tự tay dọn dẹp rồi.
Hứa Hàng nói: “Anh ta thật sự là xui xẻo, bị Thẩm Dao tính kế.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dịch Thần Chi xòe tay: “Cho nên mới nói, sắc đẹp sẽ khiến người ta sai lầm. Nếu không thèm muốn vẻ đẹp của Thẩm Dao, anh ta đã không tổn thất nhiều như vậy.”
Khi nói đến phụ nữ, Dịch Thận Chi luôn rất rõ ràng.
Không người phụ nữ nào có thể khiến anh ta mất đi một chút lợi ích nào, dù là lợi ích cá nhân hay tập thể.
Sau bữa tối, Dịch Thận Chi và Hứa Hàng rời đi, Du Ân vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Cô bị thương ở lưng và không thể tắm, vì vậy cô chỉ có thể lau người một cách đơn giản.
Ngay khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Phó Đình Viễn đã chặn cô lại, ôm cô vào lòng và hôn cô một cách mãnh liệt.
Du Ân chịu đựng nụ hôn bất ngờ này một cách thụ động, cô luôn cảm thấy rằng Phó Đình Viễn dường như đang trừng phạt có điều gì đó, vì anh đã cắn môi cô rất đau…
Khi cảm thấy eo sắp bị anh bóp nát, Phó Đình Viễn cuối cùng cũng buông cô ra.
Du Ân che đi đôi môi nóng rực của mình, bất mãn tố cáo: “Anh phát điên cái gì vậy?”
Phó Đình Viễn dựa vào người cô thì thầm: “Anh đã nói rằng anh không quan tâm đến thân phận của mình khi nào?”
Du Ân biết hóa ra anh đã giận cô vì điều này.
Cô hỏi một cách khó hiểu: “Vậy thì tại sao anh không phản bác tôi?”
Phó Đình Viễn khịt mũi: “Không phải là anh chừa cho em chút mặt mũi sao? Chẳng lẽ em muốn anh làm trò giận dỗi với em trước mặt bọn họ sao?”