Chương 508
Đây quả thực là ý kiến thực sự của cô, Thư Ninh cũng đồng ý với cô: “Đúng vậy, ảnh hưởng không tốt.”
Sau khi Thư Ninh nói xong, bà sai bảo mẫu mở cửa cho.
Phó Đình Viễn, Du Ân ngăn bảo mẫu lại và nói: “Để tôi đi.”
‘Thư Ninh muốn ngăn cô lại, cô vừa làm ấm người, nếu đi ra ngoài thì dễ bị cảm lạnh.
Du Ân miễn cưỡng cầm ô đi ra mở cửa cho Phó Đình Viễn, cô vừa thay quần áo xong lại bị ướt vì mưa to gió lớn.
Mở cửa ra, Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn vẫn đang đứng trong cơn mưa gió.
Bộ vest đắt tiền của người đàn ông đã ướt sũng từ lâu, người đàn ông từng cao sang quyền quý nay đã trở thành một con gà ướt nhẹp.
Du Ân liếc anh một cái, trong lòng không khỏi thở dài: Người này thật là kỳ quặc, hiện tại dù chật vật cỡ nào, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thường.
“Vào trước đi” Du Ân đang đứng dưới mái hiên nói nhẹ với anh.
Phó Đình Viễn nhìn cô một cái thật sâu, không nói chuyện, đi phía sau theo cô vào cửa.
Vì cả người anh ướt sũng nên bảo mẫu dẫn anh vào phòng †ắm trong phòng gần hiên nhà, Du Ân lấy một bộ quần áo ở nhà mới từ chỗ Thư Ninh và đưa cho Phó Đình Viễn.
Diệp Văn buồn bực không thôi, lại còn bảo Phó Đình Viễn đi tắm và cho anh mặc quần áo ở nhà, không phải tương đương với việc cho Phó Đình Viễn ở lại qua đêm sao? Từ trước tới nay nhà của ông chưa bao giờ cho người đàn ông không thân thích ở lại, mà lại là người tới vì con gái của ông nữa.
Vốn dĩ ông cho rằng muốn qua đêm thì cũng phải là một nửa kia của Du Ân trong tương lai, nhưng không ngờ hôm nay Phó Đình Viễn lại từng bước tiến vào.
Với Diệp Văn, Phó Đình Viễn đã bị gạch tên khỏi danh sách con rể tương lai của ông ấy rồi.
Thư Ninh ở bên cạnh an ủi: “Cả người cậu ta đều ướt sũng, chúng ta thật sự không thể để cho cậu ta ướt nhẹp mà nói chuyện được.”
Diệp Văn hít thở sâu và cố gắng hết sức để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Ông ấy hiện tại nghiêm túc nghi ngờ Phó Đình Viễn cố ý bị ướt đẫm, sau đó chắc chắn gia đình bọn họ sẽ mềm lòng mà cho anh vào nhà.
Du Ân đặt quần áo sạch ở cửa phòng tắm, rồi nói với những người bên trong: “Tôi sẽ đặt quần áo sạch bên ngoài cho anh, anh đưa tay ra lấy là được.”
“Cảm ơn…’ Giọng nói khàn khàn của người đàn ông có vẻ như có chút yếu ớt.
Du Ân suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nuốt xuống câu hỏi về tình trạng cơ thể của anh, nhẹ nhàng nói: “Phó Đình Viễn, tôi có vài lời muốn tuyên bố trước.”
“Tối nay tôi cho anh vào, chỉ là vì không muốn chịu ảnh hưởng không tốt thôi: Những người bên trong vân yên tĩnh, Du Ân tự nói tiếp: “Cho nên anh đừng nói hươu nói vượn trước mặt ba tôi.”
Sau khi Phó Đình Viễn thay quần áo sạch sẽ và đi ra, Diệp ‘Văn nhất định sẽ nói chuyện với anh, Du Ân hy vọng anh sế không hiểu lầm rằng cô đau khổ nên để anh cho anh vào, vì vậy anh sế lại tiếp tục nói với Diệp Văn là muốn bắt đầu lại từ đầu với cô.
Cô không cảm thấy đau lòng cho anh.
Trái tim của cô cũng đã không đau vì anh trong một thời gian dài rồi.
Sau khi lời nói của Du Ân cất lên, Phó Đình Viễn ở bên trong vấn không có phản ứng gì, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.