Chương 649
Không những hủy hoại Thẩm Dao, mà còn đả thương Phó Đình Viễn và Du Ân.
Có điều, loại thuốc kích thích cảm xúc mà anh ta tìm chuyên gia điều phối đó, anh ta mới chỉ đổ một ít vào cốc nước trái cây của Thẩm Dao, thế mà đã thu về kết quả như vậy, thật quá tốt.
Đương nhiên, Từ Sướng cũng không quên tiếp tục diễn kịch.
Sau khi cười xong thì cốc cà phê trong tay anh ta bị thả rơi xuống, anh ta hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài, phi về phía xe Thẩm Dao, gào khóc với giọng điệu thê lương thống khổ: “Dao Dao!”
Thẩm Dao đã hoàn toàn mất đi ý thức, Từ Sướng cũng làm bộ làm tịch gọi 120.
Tự Sướng vừa bấm máy gọi 120 vừa giương mắt nhìn vào trong chiếc xe đối diện, Du Ân ngồi trên ghế lái phụ không hề xảy ra vấn đề gì, có điều lúc này cô đã khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, đau khổ tột cùng gào lên: “Phó Đình Viễn! Anh tỉnh lại đi!”
Phó Đình Viễn là người lái xe, anh nằm gục trên tay lái, dường như cũng đã ngất rồi.
Điều đó là đương nhiên, vào khoảnh khắc xe của Thẩm Dao lao tới, Phó Đình Viễn đã liều mạng bẻ tay lái, lấy bản thân ra làm bia đỡ để Thẩm Dao lao tới, bảo vệ Du Ân.
Cũng không biết Phó Đình Viễn bị thương thế nào?
Nếu bị đâm chết, thì tốt biết mấy.
Từ sướng nhìn tình cảnh trong xe bên kia, khói mù nơi đáy mắt càng ngày càng trở nên dày đặc.
Du Ân cũng vội vã gọi ngay cho 120, sau đó vẫn luôn khóc lóc gọi tên Phó Đình Viễn.
Trong lúc cô lơ đãng giương mắt nhìn, đột nhiên thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe của Thẩm Dao cách đó không xa, trong lòng bỗng xẹt qua một cảm giác kinh sợ khó tả, người đàn ông này mang lại cho cô cảm giác không quá tốt, hơi thở toát ra từ người anh ta tràn ngập tăm tối, khiến người ta hít thở không thông.
Hôm nay Du Ân và Phó Đình Viễn tới chỗ ông cụ ăn cơm trưa, trong khoảng thời gian này cô và Phó Đình Viễn đã trải qua một loạt những chuyện huyên náo ồn ào, ông cụ gọi bọn họ qua là để một nói chuyện chính thức thẳng thắn.
Ông cụ uyển chuyển thúc giục bọn họ phục hôn, nói vậy có nghĩa ông cụ cũng đã nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng Du Ân vẫn nói chưa tha thứ cho Phó Đình Viễn, nhưng trên thực tế cô đã dao động.
Ông cụ thúc giục như vậy, cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp đâm thủng lớp cửa sổ giấy ngăn cách giữa Du Ân và Phó Đình Viễn.
Sau khi rời khỏi chỗ của ông cụ, lúc lái xe trên đường, Phó Đình Viễn cũng đi thẳng vào vấn đề, anh nói với Du Ân: “Em cảm thấy khi nào là thích hợp để anh tới nhà họ Diệp ở kinh đô cầu hôn?”
Lời này đã khiến Du Ân kinh động không nhẹ, anh trịnh trọng chính thức như vậy, ngược lại lại khiến cô có chút không thích ứng kịp.
Phó Đình Viễn lại giải thích cho cô nghe: “Lần trước anh nợ em những gì, lần này anh muốn bù đắp hết, hôn lễ tuần trăng mật động phòng hoa chúc hay gì đó, đều sẽ có đủ cả.”
Lần đầu tiên kết hôn với Phó Đình Viễn, Du Ân chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn.
Không có hôn lễ, không có váy cưới, không có lời chúc phúc của bạn bè người thân, nếu nói trong lòng cô không hối tiếc là giả, chẳng có cô gái nào lại không ao ước mấy thứ này?
Cho dù bây giờ nhớ lại, trong lòng cô cũng hơi chua xót.
Nhưng Phó Đình Viễn đã cam kết, sẽ bù đắp những gì đã nợ cô, khiến trái tim cô ấm áp hơn rất nhiều.
Nếu bây giờ cô và Phó Đình Viễn đã bắt đầu lại từ đầu, vậy thì cô hãy lãng quên những chuyện không vui ở quá khứ đi.