Phó Đình Viễn đứng trước cửa nhà cô, vẻ mặt ủ rũ gọi điện thoại cho cô, Du Ân nói trong điện thoại: “Xin lỗi sếp Phó, tôi ra ngoài rồi.”
Phó Đình Viễn vừa nghe thấy liền lập tức cau mày: “Chân khỏi rồi à? Bác sĩ cho phép cô chạy lung tung hả?”
Du Ân nghiêm túc trả lời: “Ba ngày nay tôi vẫn luôn kiên trì uống thuốc, sớm đã hết sưng rồi, đi lại cũng không có vấn đề gì.”
Phó Đình Viễn ngừng một lúc, sau đó lại chuyển sang hỏi: “Cô đi đâu đấy?”
“Vùng khác.” Du Ân trả lời một câu như vậy.
Cô đây là nói rõ rằng không muốn nói cho anh biết địa điểm, Phó Đình Viễn chỉ đành nghiến răng nói: “Chú ý an toàn.”
“Cảm ơn.”
Hai người đan giản chỉ nói chuyện vài câu như vậy rồi cúp máy, Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn xuống bữa tối ngon lành trong tay mình, đột nhiên không có ý muốn ăn.
Cũng không biết tại sao, hai tối nay ăn tối cùng với Du Ân, khẩu vị của anh rất tốt.
Kể từ lần cuối cùng nhập viện với căn bệnh đau dạ dày, khẩu vị của anh rất kém, anh cảm thấy buồn tẻ vô vị ngay cả với tất cả các món sơn hào hải vị đặt trước mặt.
Cầm theo bữa tối trở về nơi ở của mình, vừa ăn cơm anh vừa gọi điện thoại cho Chu Mi, hỏi xem cô ấy có biết Du Ân đi đâu hay không.
Chu Mi nói không biết, cũng không nghe Du Ân nói muốn ra ngoài.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn suy nghĩ một lát, sau đó lại liên lạc với Tô Ngưng.
Trong điện thoại Tô Ngưng cười cô cùng vui vẻ: “Đương nhiên là tôi biết.”
Phó Đình Viễn hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy đi đâu?”
Tô Ngưng cũng không giấu giếm: “Quê của Chung Văn Thành.”
Trái tim Phó Đình Viện nhảy dựng nên, có dự cảm không tốt: “Cô ấy đến đó làm gì?”
Tô Ngưng cười nói: “Sếp Phó, tôi đoán lúc này trong lòng anh đã có câu trả lời rồi, không sao, anh cứ mạnh dạn nói ra đáp án trong lòng ra.”
Phó Đình Viễn không kịp thở một hơi, suýt nữa thì bị lời nói của Tô Ngưng làm nghẹn chết.
Trong lòng anh quả thực có đáp án, những câu trả lời kia lại thấm thía như
vậy.
Mẹ của Chung Văn Thành bị bệnh, Du Ân đến thăm, ngụ ý trong đó, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể hiểu.
Cho dù trước đó mối quan hệ của Du Ân và Chung Văn Thành không phải là bạn trai, bạn gái, nhưng sau chuyến thăm bệnh này cũng sẽ ổn định.
Tô Ngưng lại tiếp tục nói: “Sếp Phó, trái tim con người làm bằng thịt, Du Ân tất nhiên cũng vậy.”
Phó Đình Viễn tức giận không thể kìm nén nổi, cười khẩy, nói: “Trước đây cô ấy luôn miệng nói yêu tôi, đây là thứ cô ấy là yêu sao? Vừa mới ly hôn đã lăn vào vòng tay người đàn ông khác!”
Giọng điệu của Tô Ngưng vô cùng giễu cợt: “Sếp Phó, thứ cho tôi nói thẳng, hai người đã ly hôn hơn một năm rồi, nếu đặt vào vị trí của một số người nhanh chóng, đã tái hôn còn sinh con rồi, Du Ân đã coi là bảo thủ rồi.
Phó Đình Viễn bị lời nói của Tô Ngưng khiến cho tâm trạng u ám, không nói gì nữa liền cúp máy.
Anh không tin, không tin Du Ân thực sự ở cùng với Chung Văn Thành, không tin Du Ân sẽ yêu người khác.
Cầm điện thoại di động lên, anh muốn trực tiếp hỏi Du Ân, nhưng đột nhiên phát hiện dường như anh không có tư cách để hỏi, cô và anh đã không liên lạc từ lâu, cô có yêu đương hay không cũng không phải báo cáo với anh.
Vừa rồi cô chỉ trả lời đến vùng khác, đã đủ chứng minh lập trường của cô.
Tất cả mọi thứ liên quan đến cô, đều không có gì để nói.
Nữa bữa ăn còn lại cũng không còn tắm trạng ăn, ăn tháo cà vạt của mình xuống, lên lầu rồi ném lên giường.
Anh nằm xuống với vẻ chán nản, liếc mắt lên liền nhìn thấy chiếc đèn chùm trên đầu, đơn giản và tao nhã.
Chiếc đèn này là Du Ân thay, còn nhớ lần đó sau khi vui vẻ tột độ, cô ấy nằm trong vòng tay anh thì thầm đề nghị, nói muốn thay đèn trong phòng ngủ, bởi vì phong cách kim loại nặng đó khiến cô cảm thấy quá nặng nề.
Anh đồng ý, anh luôn phó mặc cho cô những điều nhỏ nhặt như vậy, nhất là khi cô đưa ra những yêu cầu này sau khi hoan ái.