SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Khó trách Phó Đình Viễn không ăn muỗng cháo nào, nhất định là lúc trước đã không ít lần trúng độc của Thẩm Dao rồi.

Dịch Thận Chi tiếp tục gác chân, sau đó hỏi Phó Đình Viễn: “Tôi nói này, bây giờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì vậy hả?”

“Để đuổi Thẩm Dao đi, không muốn ở một chỗ với cô ta nên sáng sớm đã bắt tôi tới đây giả bộ có việc nói với cậu?”

Sáng sớm hôm nay, Dịch Thận Chi vẫn còn đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn nói trong điện thoại rằng Thẩm Dao muốn tới thăm anh, bảo anh ta nhanh chóng giả bộ đến tìm anh nói chuyện công việc.

Đầu lông mày của Phó Đình Viễn thoáng chút không kiên nhẫn: “Bây giờ tôi gặp ai cũng thấy

phiền.”

Dịch Thận Chi chậc chậc: “Bộ dạng này của cậu, sau này khi kết hôn với Thẩm Dao thì phải làm sao?”

Phó Đình Viễn nhíu mày: “Ai nói tôi muốn kết hôn với cô ấy?”

Dịch Thận Chi giang hai tay nói: “Toàn bộ Giang Thành đều biết hai người muốn kết hôn, đừng nói tôi cậu không biết, Thẩm Dao thông báo muốn rợp trời.”

Đương nhiên Phó Đình Viễn biết nhưng anh chưa từng mở miệng nói một câu về quan hệ giữa anh và Thẩm Dao.

Dịch Thận Chi còn nói: “Nếu không muốn kết hôn với cô ta thì vì sao cậu không ngả bài phân rõ giới hạn với cô ta?”

Phó Đình Viễn tức giận: “Cậu tưởng rằng phân rõ giới hạn dễ như vậy sao?”

Dịch Thận Chi bắt đầu cười cảm khái: “Cũng đúng, ông giám đốc ngân hàng Thẩm mà biết chuyện cậu chà đạp con gái yêu của ông ta nhất định sẽ giận tím mặt.”

Gia thế của Thẩm Dao rất tốt, ba Thẩm là ngân hàng đầu từ nước ngoài nổi tiếng, đều có quan hệ làm ăn với tất cả công ty lớn.

Đây cũng là vì sao mà Đồng Văn Huệ thiên vị Thẩm Dao mà không chọn Du Ân, có gia thế của của Thẩm Dao, nhà họ Phó sẽ đẹp mặt.

Du Ân đấy à? Có là cái gì đâu.

Ba và anh trai cô kinh doanh một công ty con, vì ba và anh cố không làm việc đàng hoàng mà mấy năm gần đây đầy rẫy nguy cơ, sau khi Du Ân gả cho nhà họ Phó thì nhà họ Phó suốt ngày tiếp tế cho anh và ba của cô.

Không nói đến chuyện hai người bọn họ làm trò bịp bợm để đòi tiền, còn suốt ngày dùng danh nghĩa của nhà họ Phó ra oai với bên ngoài, Đồng Văn Huệ rất chán ghét.

Thế nên trong ba năm Du Ân gả cho Phó Đình Vân, Đồng Văn Huệ chưa bao giờ nhìn cô hợp måt.

Phó Đình Viễn quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sỏe, đôi mắt sâu kín nói: “Tôi vốn cảm thấy kết hôn với Thẩm Dao cũng không sao, điều kiện mọi mặt của cô ấy đều tất cả, người thân cũng vừa lòng với cô ấy…”

Dịch Thận Chi nói tiếp: “Vậy thì bây giờ tính thế nào đây?”

Dịch Thận Chi không kìm được mà trêu chọc anh một câu: “Sau khi ly hôn rồi phát hiện xã VỢ không thể sống?”

Phó Đình Viễn tức giận mà hỏi ngược lại: “Ai mẹ nó xa cô ta thì không thể sống?”

Dịch Thận Chi vội vàng xin lỗi: “Được được được, tôi sai rồi, cậu xa cô ấy có thể sống, còn sống rất tốt.”

“Vậy tại sao bây giờ lại không muốn kết hôn với Thẩm Dao nữa?” Dịch Thận Chi lại hỏi.

Phó Đình Viễn suy tư nói: “Cô ấy thay đổi rất nhiều, hoặc so thể nói là trước đây tôi không nhìn thấy cô ấy.”

Dịch Thận Chi sờ cằm: “Cũng đúng, cậu sống cùng với Du Ân ba năm đồng thời cũng rời xa Thẩm Dao ba năm, khẳng định là tình cảm với Thẩm Dao đã phai nhạt đi nhiều.”

Làm bạn tốt, Dịch Thận Chi thật lòng đề nghị: “Tóm lại, không cần biết cậu muốn quyết định thế nào, giải quyết nhanh gọn tốt hơn”

Phó Đình Viễn mím môi không nói một lời.

Anh cũng muốn giải quyết cho dứt khoát nhưng gia đình của Thẩm Dao và ba mẹ của anh chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến.

Ba của Thẩm Dao không dễ chọc, nhất định sẽ muốn làm ầm lên.

Dịch Thận Chi lấy điện thoại di động ra mà nói: “Nếu cậu đã không ăn cháo Thẩm đại minh tinh đưa đến, tôi sẽ gọi người đưa đồ ăn khác đến.

Dịch Thận Chi gọi cho quản lý dưới trướng mình, bữa sáng vừa dinh dưỡng vừa ngon lành nhanh chóng được đưa đến.

Dịch Thận Chi ngôi ăn với Phó Đình Viễn rôi mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phó Đình Viễn gọi anh ta lại: “Về sau không có chuyện gì đừng có trêu chọc Chu Mi, cậu và cô ấy không hợp nhau.”

Tinh cách của Chu Mi nội tâm lại thành thật. Dịch Thận Chi trêu chọc cô ta động lòng rôi, cuối cùng người bị tổn thương chỉ có thể là Chu Mi.

Dịch Thận Chi lười biếng hỏi: “Sao câu biết tôi muốn trêu chọc cô ấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc