SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 347

Tất cả mọi người trong giới truyền thông Giang Thành đều biết Phó Đình Viễn phỏng vấn cực kỳ khó khăn, lần này họ thu hết can đảm để đặt câu hỏi, nhưng vấn bị anh lạnh lùng từ chối.

Lúc này Phó Đình Viễn đã ngồi trên chiếc xe đến đón anh với khuôn mặt lạnh lùng.

Sau khi Tô Ngưng gửi video này cho cô, cô ấy lại gọi tới: “Tại sao Phó Đình Viễn lại quay về? Anh ta theo cậu đến Bắc Kinh chỉ để ở lại một đêm liền đi luôn à?”

Mỗi lần Tô Ngưng nhắc đến Phó Đình Viễn, cô ấy đều dùng giọng điệu vui sướng khi thấy người gặp họa.

Không còn cách nào khác, Tô Ngưng không thể khống chế được, chỉ cần cô ấy thấy Phó Đình Viễn ăn trái đắng là cảm thấy vô cùng hả giận.

Trong ba năm Du Ân kết hôn với Phó Đình Viễn, Du Ân không cảm thấy gì, nhưng một người ngoài cuộc như cô ấy vô cùng phẫn nộ, hận không thể dùng dao đâm vào người Phó Đình Viễn vài trăm nhát.

Du Ân còn đang rối rắm chuyện buổi sáng với Phó Đình Viễn nên đã nói hết với Tô Ngưng.

Tô Ngưng nghe xong cười lăn cười bò: “Tớ biết tại sao Phó Đình Viễn không ở lại Bắc Kinh nữa rồi.”

Du Ân thở dài hỏi: “Tại sao?”

‘Tô Ngưng haha nói: “Bởi vì cậu khiến anh ta mất đi tôn nghiêm của một người đàn ông, anh ta đã lên dây rồi mà cậu lại nói mình hối hận, sau đó trốn mất.”

Du Ân xấu hổ: “Cậu chắc chắn là vì chuyện này ư?”

‘Tô Ngưng quả quyết: “Tớ cam đoan, có lẽ lúc này anh ta đang rất tức giận.”

Tô Ngưng nói thêm: “Cậu không cần sợ gặp anh ta đâu, có lễ trong một khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không còn mặt mũi để gặp cậu đâu, hahahaahha.”

Sau khi Tô Ngưng nói xong, cô ấy lại cười, Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe Tô Ngưng phân tích suy nghĩ của Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn không muốn nhìn thấy cô đúng là rất tốt, đỡ phải khiến cả hai đều xấu hổ.

Du Ân lại có chút lo lắng hỏi Tô Ngưng: “Trên mạng không có ai mắng tớ chứ?”

Du Ân ở cùng vợ chồng Diệp Văn nên không có thời gian đọc bình luận trên mạng, cô cũng có chút không muốn đọc, lần trước vì chuyện của Du Thế Quần mà cô đã bị mắng đến thê thảm.

“Không, không có.” Tô Ngưng lại nói: “Đầu tiên, hot search này bị xóa rất nhanh, một lúc sau từ từ tụt hạng, sau đó biến mất”

“Thứ hai là không biết mấy cư dân mạng dạo này làm sao, có lẽ do Phó Đình Viễn quá thành công và khiến người ta ghen tị nên mọi người đều thích nhìn anh ta bị ngược, còn hết lời khen ngợi cậu…”

“Mọi người đều nói cô gái này rất có cốt khí, có thể chống lại sự cám dỗ của một người đàn ông như Phó Đình Viễn!”

Tô Ngưng vẫn luôn chú ý tới nên biết xu hướng của bình luận.

Hơn nữa cô ấy còn dùng cả nick phụ để bình luận: “Người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng giận, tất cả những điều này là do anh ta tự chuốc lấy.”

Lúc đầu Tô Ngưng còn sợ mọi người mắng mỏ Du Ân nên nghĩ cách đánh lạc hướng để mọi người chú ý tới Phó Đình Viễn, ám chỉ rằng Phó Đình Viễn chắc chắn đã làm điều gì đó tồi tệ mới khiến cô gái đó phải tát anh.

Ai biết cư dân mạng lại đều đứng về phía Du Ân, Tô Ngưng im hơi lặng tiếng làm người qua đường hóng chuyện.

Du Ân rũ mắt xuống nói: “Cái gì mà không bị mê hoặc chứ?

Không phải lúc trước tớ bị mê hoặc tới chết mê chết mệt sao?”

Sau đó bị thương đầy mình mới trở nên như bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc