ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Bạch Vũ nghĩ như vậy, cũng tiện tay làm y như vậy. Đánh ra một quyền, Bắc Thần Phong bị đánh đến mắt nổ đom đóm, mắt trái đen một vòng.

Hắn ôm hốc mắt bầm đen, nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đem một bụng nộ khí cứng rắn áp chế xuống, vẻ mặt ủy khuất trông ngóng nhìn Bạch Vũ, “Nàng vẫn còn tức giận sao? Không sao, nàng đánh đi, chỉ cần có thể để cho nàng hết giận, nàng có đánh ta như thế nào cũng không sao.”

Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, lạnh lùng cười,“Bây giờ ta không muốn đánh ngươi, ta chỉ muốn giúp sư phụ mau chóng giải trừ khế ước, bây giờ ta sẽ đi gặp sư phụ.”

”Sư phụ nàng còn đang bế quan, không phải nàng đã đọc lá thư này rồi sao? Bây giờ nàng đi sẽ quấy rầy đến bà ấy.”

”Ngươi đưa cho ta thứ này nọ là ta có thể tin sao?” Bạch Vũ liếc mắt, “Ngộ nhỡ lá thư này là giả, sư phụ ta không bế quan, mà là bị một vài kẻ nào đó không bằng cầm thú hãm hại, thì phải làm sao bây giờ?”

Bắc Thần Phong đỏ mặt lên, tự động xem nhẹ câu vài kẻ nào đó không bằng cầm thú trong miệng Bạch Vũ, ngượng ngùng cười nói: “Cho dù nàng không tin ta, cũng nên tin tưởng Vô Trần Cung. Bắc La chúng ta thành tâm thành ý phục tùng an bài của Vô Trần Cung, đã chuẩn bị khế ước để giải trừ.”

Hắn lấy ra một phần danh sách, mặt trên liệt kê rõ ràng rành mạch quy trình giải trừ khế ước cùng những vật phẩm cần dùng.

Gân xanh trên khóe mắt Bạch Vũ đập đập, nghe nói khế ước linh lực đều có nghi thức rất phức tạp, nghi thức giải trừ khế ước cũng không đơn giản, không nghĩ tới sẽ phức tạp thành như vậy, những thứ cần dùng thậm chí có rất nhiều, chẳng những hao phí một lượng lớn linh lực của hai bên, còn cần các loại thiên tài địa bảo có thuộc tính để phân chia khế ước trận.

”Những thứ này đều để cho cho ta và sư phụ chịu trách nhiệm sao?” Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, nếu Bắc Thần Phong dám nói đúng, nàng lập tức đánh cướp quốc khố Bắc La.

Bắc Thần Phong cười nói, “Sao có thể, an bài cùng bố trí nghi thức cụ thể, phụ vương ta đã nói chuyện cùng Mạc Điện.”

Khó trách Dạ Quân Mạc mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi. Bạch Vũ gật gật đầu, tuy rằng có cảm giác như Bắc La muốn kéo dài thời gian, nhưng biểu hiện của Bắc La Quận Vương và Bắc Thần Phong đều có mười phần thành ý, ít nhất ở mặt ngoài tìm không ra sai lầm gì, nàng chỉ có thể đồng ý chờ vài ngày.

Về nghi thức khế ước nàng cũng không biết nhiều lắm, trong trí nhớ hình như có không ít khế ước, nhưng phần lớn đều nhớ rất lộn xộn.

Quy trình nghi thức nhìn hoa cả mắt, nàng cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, dứt khoát quăng toàn bộ cho Dạ Quân Mạc, có chỗ dựa vững chắc như vậy, không dựa vào thì đúng là đứa ngốc.

Bạch Vũ chú ý tiến độ chuẩn bị của Bắc La, mỗi ngày đều đi Bắc La thư các một chuyến, một mặt nhìn xem Bạch Tử Quỳnh có xuất quan không, một mặt tranh thủ thời gian tu luyện.

Rượu trái cây Dạ Quân Mạc cho nàng uống không chỉ có tác dụng chậm mười phần, hiệu quả cũng vượt qua tưởng tượng của nàng, linh mạch của nàng ngưng tụ gần 50 giọt linh lực, chỉ còn thiếu hai giọt sẽ đạt tới mức cao nhất của linh mạch, ngay cả linh mạch nàng cũng có dấu hiệu đột phá.

Khó trách Dạ Quân Mạc không cho nàng uống nhiều, mới hai ly mà đã có hiệu quả như thế, uống nhiều quá không chỉ lãng phí, nói không chừng còn có thể chống đỡ không được mà chết.

Bạch Vũ vui sướng nắm chắc thời gian ngưng tụ linh lực, hao phí 50 giọt linh lực có thể khiến cho Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh tu luyện tới tầng thứ hai.

Ba ngày sau, Bạch Vũ tụ đầy 50 giọt linh lực, Bạch Tử Quỳnh cũng xuất quan.

Bạch Vũ hết sức vui mừng, trước tiên chạy tới cửa Bắc La thư các. Tóc Bạch Tử Quỳnh trắng xóa, cô độc cao ngất như cây Tùng Bách đứng ở nơi đó, một đôi mắt già nua vẩn đục kích động nhìn Bạch Vũ, đôi mắt hơi hơi đỏ lên.

Chỉ mới qua thời gian nửa năm, bà lại giống như già đi mười tuổi, làm cho lòng Bạch Vũ khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc