ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Đúng lúc này, hình như Tư Minh cũng nhận ra được thân thể hắn không được bình thường, lập tức để cho hai con Bạch Thử chuyển hóa nước thành băng, trong nháy mắt, đóng băng hai con Kim Trư của Lệnh Hồ Vũ ở trong băng.

Tư Minh nhặt một cây đại đao lên, liều mạng phóng về phía Lệnh Hồ Vũ, tư thế cân xứng với bộ dạng ngọc nát đá tan, hoàn toàn dựa vào may rủi.

Ầm ——

Hai bên cùng bị đánh bay ra ngoài, ngực Lệnh Hồ Vũ đang bị đâm một đao, lưỡi đao đâm thủng ngực, vết máu đỏ tươi nhuộm áo bào của hắn thành một mảnh màu đỏ.

Tình huống của Tư Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Lệnh Hồ Vũ, cả người giống như bị một khối đá chấn nát, rơi trên mặt đất, hộc máu liên tiếp, không thể động đậy.

"Tư Minh!"

"Lệnh Hồ Vũ!"

Hai bên cũng căng thẳng, sắc mặt hai vị Vực Chủ thâm trầm, rướn dài cổ nhìn ra giữa sân.

Bạch Vũ, Tử Như lập tức chạy tới bên cạnh Tư Minh đỡ hắn dậy, Bạch Vũ bắt mạch, quả nhiên là trúng độc, hơn nữa trúng độc đã sâu, nếu không giải độc, linh mạch sẽ bị phá hủy.

Bên kia, Lệnh Hồ Vũ cũng được người đỡ dậy, vội vàng cầm máu.

Sắc mặt Lệnh Hồ Hùng âm trầm: "Tư Vực Chủ cảm thấy trận này nên tính thế nào?"

Sắc mặt Tư Vực Chủ cũng không tốt, trong lòng lo lắng cho Tư Minh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Dĩ nhiên là Tư Minh con ta thắng, không thấy con trai của ngươi đã nửa chết nửa sống sao?"

Lệnh Hồ Hùng nổi trận lôi đình: "Con trai của ngươi mới nửa chết nửa sống đấy! Triệu Hoán Thú của Lệnh Hồ Vũ vẫn còn ở đó, vẫn còn có thể tiếp tục đánh được!"

"Con ta cũng có thể tiếp tục đánh!" Tư Vực Chủ không yếu thế chút nào.

Bạch Vũ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói với Tử Như: "Coi như là hòa đi, nhất định phải lập tức giải độc cho Tư Minh."

Tử Như có chút ngạc nhiên: "Ngươi còn là Y Sư?"

"Ta còn là Độc Sư, tốt nhất là ngươi nên tin tưởng ta." Bạch Vũ nghiêm túc nhìn Tử Như.

Tử Như thu hồi vẻ mặt trên mặt, âm thầm truyền âm cho Tư Vực Chủ.

Tư Vực Chủ nghe được lời truyền âm của Tử Như, trong lòng sợ hãi, cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi, ho khan hai tiếng: "Nếu đã lưỡng bại câu thương, không bằng coi như là thế hoà đi, dù sao bọn chúng cũng là người tham gia chiến đấu, không bằng để cho bọn chúng đi xuống tu dưỡng sớm một chút, chuẩn bị cho chiến đấu đoàn đội."

Miệng Lệnh Hồ Hùng cứng rắn, nhưng khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho con ông ta, Tư Vực Chủ vừa nói, ông ta liền đồng ý ngay lập tức.

Hai thiếu vực chủ cũng được đưa về, Bạch Vũ lập tức dùng Tẩy Độc Thảo hồi phục cho Tư Minh.

"Sao rồi, có nắm chắc có thể trị được cho hắn không?" Tử Như có chút lo lắng hỏi.

"Có thể, nhưng việc trị liệu có chút phiền phức, phải cần một chút thời gian." Bạch Vũ suy tính lấy chút máu của mình cho Tư Minh uống, nhưng nàng không thể cho Tư Minh uống máu ở dưới con mắt của mọi người, nếu không tin tức máu của nàng có thể trị độc truyền đi, chính là tự tìm phiền phức cho mình.

Sớm biết vậy nàng nên lấy chút máu của mình đặt ở trong nhẫn Bách Vũ để dùng, máu của nàng tốt hơn nhiều so với Tẩy Độc Thảo và Huyết Hoa Tham,cũng có thể giải trừ hơn một nửa độc trong thiên hạ.

"Nhưng ngươi lập tức sẽ phải lên đài tỷ thí, ngươi cần bao lâu? Nếu không, giao phương pháp trị liệu cho ta, ta trị liệu độc cho hắn." Thuần Vu Hải cau mày nói.

"Cái này không được, phương pháp trị liệu rất phức tạp, trong lúc nhất thời ngươi cũng sẽ không học xong được." Bạch Vũ chột dạ từ chối.

"Đã như vậy, ngươi cứ chuyên tâm trị liệu cho Tư Minh, trận đấu thứ năm ngươi đừng lên, ta sẽ lo liệu thay cho ngươi." Tử Như nói.

Bạch Vũ sửng sốt, nâng lên mặt nhìn Tử Như rất vô tội: "Ngươi định để cho ta không chiến đã nhận thua?"

"Dù sao ngươi cũng không thắng được, không bằng nắm chặt thời gian cứu Tư Minh, hắn mới là hi vọng chiến đấu đoàn đội của chúng ta." Sắc mặt Tử Như nghiêm nghị, nói chuyện vô cùng không khách sáo: "Không phải ta xem thường ngươi, chỉ là chúng ta đã mất đi Lạc Trầm, nếu ngươi ra sân lại có chút vấn đề gì, Tư Minh lại không cứu được, chiến đấu đoàn đội cũng không thể đấu. Không phải ta để cho ngươi không đánh mà chạy, chẳng qua là tạm lánh đầu gió mà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc