ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O     

Rất nhanh, Âm Linh Tông chủ liền nhận được câu trả lời, xấu hổ nói với Dạ Quân Mạ và Bạch Vũ: "Ông ấy không muốn gặp các người."

Sắc mặt Âm Linh Tông chủ bình thường, nói ra câu đã nói rất nhiều lần này rất nhẹ nhàng, đây hoàn toàn là chuyện nằm trong dự kiến, thậm chí Âm Linh Tông chủ cảm thấy Bạch Vũ hy vọng hỏi được gì đó đều là uổng công.

Bạch Vũ cũng không trông cậy Âu Dương Diệp sẽ đồng ý, sâu xa nói: "Làm phiền Tông chủ hỏi lại một lần nữa, ta đưa ông ta 200 khối tử kim, ông ta có muốn gặp ta một lần không?"

Trái tim Âm Linh Tông chủ đập mạnh, 200 khối tử kim, đúng là một số lớn, tử kim cũng không phải là những kim khí thấp kém này, 200 khối tử kim, vô giá. Cho dù Bạch Vũ là một Vực chủ cũng không lấy ra được những thứ này chứ?

Âm Linh Tông chủ nhìn về phía Dạ Quân Mạc theo bản năng, Dạ Quân Mạc hờ hững nói: "Bạch Vũ nói có đương nhiên sẽ có."

Những thứ này không phải là hắn cho, là Bạch Vũ cướp được từ trong Thánh Linh Phường, ước chừng kim khí tồn kho hiện tại của Bạch Vũ đều nhiều hơn cả Đại lục Thanh Mộc.

"Vậy được rồi." Âm Linh Tông chủ truyền âm qua, rồi sau đó lắc đầu: "Ông ấy không đồng ý."

"Ta thêm 100 khối đá Thái Ất nữa."

"Ông ấy vẫn không đồng ý."

"Ta lại thêm chỉ bạc bằng thạch anh cứng rắn, dẻo dai để đúc và 50 khối tinh thể thượng phẩm."

Khóe mắt Âm Linh Tông chủ nhảy dựng, trái tim đập bịch bịch, mỗi lần Bạch Vũ lấy ra đều là con số lớn, dù cho chỉ một phần trong đó, đều là một số của cải lớn, đều có thể khiến cho Âm Linh Tông đổi được một lượng tài nguyên lớn, nâng cao một bước.

Bạch Vũ thờ ơ cho đi như vậy, quả thực chính là phá sản.

Nhưng Dạ Quân Mạc cũng không nói gì thêm, đương nhiên ông càng không có tư cách nói cái gì, chỉ là âm thầm mắng Âu Dương Diệp ngu xuẩn, nhiều thứ tốt như vậy, chỉ cần gặp mặt một cái là có thể lấy không (ý nói không cần tiền, không cần tốn sức, lấy không vậy đó), vậy mà ông ta vẫn không muốn.

Âm Linh Tông Chủ đè nén kích thích hỏi lại Âu Dương Diệp một lần nữa, diendanlequydon – V.O, lần này Âu Dương Diệp đồng ý.

Bạch Vũ biết Âu Dương Diệp sẽ đồng ý, trong trí nhớ, vị Âu Dương Diệp này cực kỳ mê các loại kim khí, thả hàng loại kim khí hiếm thấy ở trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối không thể không động tâm.

Đến bây giờ ông ta mới đồng ý coi như là đã chậm, nếu không lo lắng đến an nguy của bản thân, ước chừng đã sớm không nhịn được mà đồng ý.

"Được, chúng ta gặp mặt như thế nào?" Bạch Vũ hỏi.

"Ông ấy yêu cầu các người đi gặp ông ấy." Âm Linh Tông chủ chỉ chỉ Nhạc trưởng lão: "Bây giờ, Âu Dương Diệp ở phía sau núi của chúng ta, để Nhạc trưởng lão dẫn các người đi đi."

"Được."

...

Nhạc trưởng lão dẫn Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đi đến phía sau núi, phía sau núi Âm Linh Tông có mảng rừng rậm lớn âm u, sau khi đi được không bao lâu, phía trước bắt đầu xuất hiện một chút sương mù màu lục.

Bạch Vũ cảm thấy không đúng trước tiên, giữ chặt Dạ Quân Mạc: "Sương mù có độc."

Nhạc trưởng lão có chút ngạc nhiên liếc nhìn Bạch Vũ một cái: "Vực chủ Bạch Vũ nói không sai, sương mù này là do Âm Linh U Hà tỏa ra, quả thật có độc. Phía trước chính là Âm Linh U Hà, khí độc của nước sông rất nặng, ta cũng chỉ có thể đưa các người đến đây, các người muốn gặp Âu Dương Diệp, chỉ có thể dựa vào bản thân các người thôi."

Bạch Vũ nhíu mày: "Ý của ngươi là không qua được? Chẳng lẽ Âm Linh Tông các ngươi không có ai tiến vào sau núi sao?"

"Có thì có, nhưng không thể nói cách vào với người ngoài."

Không phải là không nói cho chúng ta biết sao, Bạch Vũ bĩu môi: "Âu Dương Diệp để cho chính chúng ta tự đi qua?"

"Đúng, ông ấy nói nếu các người có thể đi đến trước mặt ông ấy, tự nhiên ông ấy sẽ gặp hai người."

Đáy mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng, ngạo nghễ nhếch môi: "Đúng thật là quá phách lối."

Nhạc trưởng lão cúi đầu, làm bộ không nghe thấy.

Dạ Quân Mạc ôm eo Bạch Vũ, gọi Ngũ Hành Chu Tước ra, ôm Bạch Vũ cưỡi lên Ngũ Hành Chu Tước, trực tiếp bay lên.

Bình luận

Truyện đang đọc