ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

"Ta không cần ngươi nhường, đánh một trận với ta đi!" Nam Môn Tĩnh vung đánh qua một đạo hỏa diễm.

Trảm Nguyệt mạnh mẽ thoát ra từ trong lòng Bạch Vũ, cản ngọn lửa.

Bạch Vũ dừng bước lại, bỗng nhiên xoay người, đôi mắt giống như ngôi sao sáng ngời lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Môn Tĩnh: "Ngươi muốn chết như vậy sao?"

"Cái gì?" Nam Môn Tĩnh bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, nằm mơ cũng thật không ngờ Bạch Vũ lại có thể nói ra lời nói như vậy.

Ấn tượng của nàng ta đối với Bạch Vũ chính là một tiểu nữ sinh, được Thánh Quân bảo vệ kín không một kẽ hở, có chút thiên tư, lại không có đầu óc gì, hoàn toàn là một con ngốc bạch ngọt (ý chỉ vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ) không có một chút tâm cơ.

Nhưng con ngốc bạch ngọt lại có ánh mắt như vậy, có thể nói ra lời nói như vậy sao?

Có vẻ cộng thêm lần này nữa thì nàng ta cũng chỉ từng gặp Bạch Vũ hai lần, cho nên thật ra ấn tượng của nàng ta đối với Bạch Vũ không hề đúng?

Nàng ta rõ ràng tức giận, gọi Triệu Hoán Thú của bản thân ra, một con hệ Thổ, một con hệ Hỏa, một con hệ Kim, Triệu Hoán Sư tam hệ, ba con đều là tư chất cực phẩm. Nếu Bạch Vũ dám làm lớn, vậy thì đến đây đi.

Nàng ta đường đường là Linh Chủ cấp đỉnh tam hệ, làm thế nào cũng sẽ không thua, vừa vặn đúng lúc nàng ta đường đường chính chính kết thúc thắng liên tiếp của Bạch Vũ.

Bạch Vũ cười lạnh lùng, chẳng muốn so đo với nàng ta, không chút để ý vung tay lên.

Mặt Nam Môn Tĩnh đen lại, không phải sắc mặt không tốt, mà là đen thật sự, cả khuôn mặt tím đen, một bộ giống như trúng độc.

"Ngươi, ngươi đã làm gì?" Nam Môn Tĩnh chỉ vào nàng, dưới chân không ổn định, một tiếng "bùm" vang lên, ngã quỵ trên đất, ba con Triệu Hoán Thú còn chưa ra tay liền biến mất toàn bộ.

Toàn trường yên lặng, trên mặt đều là ba vạch đen, còn có thể như vậy? Tiện tay hạ chút độc, khiến cho Nam Môn Tĩnh ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, thắng cũng quá đơn giản rồi. diendanlequydon – V.O. Đúng là cho dù nói như thế nào thì Nam Môn Tĩnh cũng không trốn đi, tuy nói hạ độc không đủ quang minh chính đại, nhưng thua chính là thua, không thể lấy cớ.

"Trọng tài, có thể tuyên bố thắng thua chưa?" Bạch Vũ nhắc nhở.

Hai trọng tài phục hồi tinh thần lại, lập tức tuyên bố Bạch Vũ thắng liên tiếp 15 trận, trở thành tuyển thủ đầu tiên chắc chắn tiến vào Thần Vực.

Không biết ly rượu trong tay Thượng Quan Vân Trần nát từ lúc nào, nhìn chằm chằm Bạch Vũ đi xuống lôi đài, vẻ mặt phức tạp. Dường như Bạch Vũ này không quá giống với trong ấn tượng của hắn ta. Trước kia Bạch Vũ không có thủ đoạn như vậy.

Nàng luôn luôn nghĩ đến chỗ tốt của người khác, luôn luôn không coi sự bức ép của người khác ra gì, không có bất kỳ ý kiến gì đối với phụ thân bất công của nàng, đối với Ngọc Ưu Liên và hắn ta nắm giữ Sáng Thế Thần Điện, ngoại trừ khi chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nếu không nàng rất ít khi cường thế.

Bây giờ nàng đã không còn nhường nhịn, cho mặt mũi lại còn không thức thời thì sẽ dạy dỗ một trận.

Đây là lần đầu tiên hắn ta bắt gặp Bạch Vũ phô trương, tùy ý, ngạo nghễ và cường thế như vậy, tựa như một ngôi sao bị mây đen che đậy vươn ra che đi khói mù, tỏa ra ánh sáng lóng lánh, rực rỡ, cả bầu trời sao lấp lánh, khiến cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt.

Bạch Vũ như vậy thật đúng là khiến cho người ta động tâm!

Thượng Quan Vân Trần ném những mảnh vỡ trong tay, nhìn về phía Dạ Quân Mạc, lại không biết từ khi nào đã không nhìn thấy Dạ Quân Mạc nữa.

Sau khi Bạch Vũ rời khỏi lôi đài, Nam Môn Tư cuống quít chạy tới từ lôi đài số sáu, đỡ tỷ tỷ của mình xuống lôi đài.

"Vực Chủ Bạch Vũ, nếu đã phân thắng thua, có thể cho tỷ tỷ ta thuốc giải không?" Vẻ mặt Nam Môn Tư nghiêm nghị gọi Bạch Vũ lại, giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ tức giận gì.

Ánh mắt Bạch Vũ lóe lên, nàng dùng cách hạ độc để thắng Nam Môn Tĩnh, vậy mà làm muội muội lại hoàn toàn không hề tức giận? Là mối quan hệ với Nam Môn Tĩnh không tốt, hay là giả bộ? Nếu là giả bộ, có thể khiến cho người ta không nhìn ra được một chút nào, lòng dạ cũng đủ sâu.

Bạch Vũ phất tay, Tịnh Nguyệt rơi xuống người Nam Môn Tĩnh, lập tức giải được độc trên người Nam Môn Tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc